Ngu Khả Nhi sáng mắt lên.
"Người của Vệ Danh Thần quả nhiên sẽ không để Lâm Bắc Thần đến Triều Huy đại thành. Trên đời này còn điều gì hoang đường hơn thế nữa, he he, rõ ràng là một mầm mống của sự tồn tại cấp chiến lược trong tương lai, người của đế quốc Bắc Hải liều mạng muốn ngăn cản và giết chết hắn, còn chúng ta thân là kẻ thù cũ, lại muốn bảo vệ hắn, lôi kéo hắn... Thác Bạt thúc thúc, bây giờ nếu chúng ta quay trở lại, còn có cơ hội không? "
"Bên cạnh Lâm Bắc Thần có cao thủ đỉnh cấp bảo vệ." Thác Bạt Xuý Tuyết đáp.
"Lăng Thái Hư?"
Ngu Khả Nhi nói.
Thác Bạt Xuy Tuyết lắc đầu: "Không phải, Lăng Thái Hư đang gửi gắm tình cảm nơi bụi hoa. Tu vi không thoái mà tiến. Chuyện này thực sự khiến ta ngạc nhiên, nhưng điều thực sự khiến ta lo lắng là có một số thế lực khác, mơ hồ không rõ, lượn lờ quanh người hắn, nếu như thật sự động thủ, ta cũng chưa chắc có thể hạ gục.”
Ngu Khả Nhi sững sờ.
Sau đó nàng cười vui vẻ.
"Tốt quá rồi, thật quá thú vị."
"Không ngờ rằng hắn lại kéo theo nhiều đại nhân vật như vậy."
"Nói như vậy, chỉ cần ta chinh phục được Lâm Bắc Thần, chẳng phải có nghĩa là ta sẽ có thể đồng thời có được ít nhất hai cường giả cảnh giới bán bộ Thiên Nhân dốc sức cho ta sao?"
Nụ cười ngọt ngào của Ngu Khả Nhi giống như một cô bé có được chiếc bánh sinh nhật.
Nhưng Ngu Thân Vương và Thác Bạt Xuy Tuyết đều nhìn thấy được, trong đôi mắt ấy loé lên một tia nguy hiểm mà chỉ có kẻ điên mới có thể hiểu được.
......
......
"A, đau."
"Chậm thôi, nhẹ thôi... đau." Lâm Bắc Thần lẩm bẩm rên rỉ.
Vị chủ tế của thần điện, thân mặc thường phục, thân hình thướt tha và duyên dáng trong màn đêm, nhuyễn giáp màu bạc nhạt làm tôn lên dáng người chói loá khiến người hoa mắt thần mê mẩn của nàng, mái tóc dài màu bạc tung bay trong gió, giống như ánh trăng nhảy nhót.
Nàng một tay xách Lâm đại thiếu toàn thân bê bết máu, tay kia là Nguyên Lưu Phong đang hôn mê, vẻ mặt bình tĩnh, từng bước một, từ trong khe núi khủng khiếp bị Kiếm Hoang Chi Giảo của Bạch Khâm Vân chém mở bước ra ngoài.
Lạch cạch!
Nguyên Lưu Phong bị ném trên mặt đất. Lâm Bắc Thần cũng bị đối xử tương tự. Nhưng mà động tác nhẹ nhàng hơn một chút. "A, tỷ tỷ, tỷ lại cứu ta."
Lâm Bắc Thần toàn thân đau đớn, nhếch miệng cười nói: "Nếu không có tỷ tỷ, lần này ta thật sự là sắp vạn kiếp bất phục rồi. Tỷ thật tốt với ta. Để tỏ lòng biết ơn, ta nguyện lấy thân báo đáp.”
"Nếu như thực lực của ngươi bằng một phần mười cái miệng ba hoa, lần này sẽ không nhếch nhác như vậy."
Tần chủ tế thờ ơ nói.
"Hết cách rồi."
Lâm Bắc Thần nói: "Cái miệng ba hoa là trời sinh, còn thực lực thì phải hậu thiên tu luyện."
Hắn cử động thân thể một chút, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, không khỏi nhếch miệng nói: "Ây da, đau quá... tỷ tỷ, mau giúp ta trị liệu một chút đi, xương cốt của ta đã gãy hết cả rồi."
"Tự mình khôi phục từ từ đi."
Tần chủ tế thờ ơ nói: "Nơi này đã bị Hải tộc khống chế, ta không thể thi triển thần lực."
Lâm Bắc Thần sững sờ: "Nhưng vừa rồi, tỷ rõ ràng đã thi triển thần lực đánh bại cái tên Nguyên Lưu Phong này mà?"
Tần chủ tế thờ ơ nói: "Thần lực tích lũy sau cùng đều đã cạn kiệt hết rồi."
Lâm Bắc Thần: ?
Nghe cứ như đang gạt ta.
Hắn đành phải chịu đựng cơn đau dữ dội toàn thân do gãy nhiều xương, lấy ra một viên Lục Vị Thần Hoàng hoàn rồi nuốt vào miệng.
Dược lực bành trướng và trào dâng trong cơ thể.
Sức mạnh của song hệ Huyền khí bị thiếu hụt đã được bổ sung rất nhiều.
Hắn hướng dẫn Huyền khí xuyên qua các kinh mạch, sửa chữa các chấn thương về thể chất.
Trận chiến với Bạch Khâm Vân vừa rồi, có thể nói là đã bị ép tới đường cùng.
Thời khắc cuối cùng, hắn lợi dụng lực phản chấn của 98K và tốc độ của quang dực để đáp xuống mặt đất, át chủ bài và phần mềm hack đều bật ra hết. Nhờ vào áo nghĩa của trợ lực và tá lực của Huyền khí hệ thổ từ mặt đất, mới miễn cưỡng chống đỡ một đòn Kiếm Hoang Chi Giảo của Bạch Khâm Vân.
Chính vì như vậy đã tiêu hao hết Huyền khí trong cơ thể. Tổn thất về thể chất cũng cực kỳ nghiêm trọng.
Cảm thấy cả người bị khoét rỗng.
Dưới sự trợ giúp của Lục Vị Thần Hoàng hoàn, Huyền khí được khôi phục, sửa chữa nhục thân. Qua khoảng thời gian chưa đầy một nén nhang, năng lượng Huyền khí song hệ dao động và quay cuồng quanh cơ thể hắn, nhục thân rách nát đã hồi phục rất nhiều.
"Ta có thể."
Lâm Bắc Thần đứng lên.
Tần chủ tế gật đầu, xoay người rời đi.
"Ấy?"
Lâm Bắc Thần vội vàng đi theo, nói: "Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy?"
"Đi đến nơi ta cần đến.”
Tần chủ tế lạnh giọng nói.
Lâm Bắc Thần cười khúc khích: "Tỷ tỷ, tỷ vừa mới tiêu hao hết thần lực tích lũy bấy lâu nay mới có thể đánh bại Nguyên Lưu Phong. Lúc này có lẽ là rất hư yếu đúng chứ, he he, tiếp theo đây đổi lại để ta bảo vệ tỷ."
"Không cần."
Tần chủ tề không thèm quay đầu lại nói.
"Không lẽ tỷ tỷ đến Triều Huy đại thành sao?"
Lâm Bắc Thần nhắm mắt, nói: "Chúng ta thuận đường mà, có thể đi cùng nhau, dọc đường cũng có bạn đồng hành.”
"Ta thích một mình*."
Tần chủ tế nói.
"Hả? Là ai? Tỷ tỷ thích ai*?" (Đồng âm)
Lâm Bắc Thần vội vàng hỏi.
Tần giáo chủ:!
"Ta là nói, ta thích đi một mình."
Nàng quay người lại liếc nhìn Lâm Bắc Thần, giọng điệu dịu lại, nói: "Được rồi, đừng ồn ào nữa, ngươi không cần đi theo ta, ta sẽ không sao đâu, đoàn Vân Mộng trên đường đến Triều Huy thành lần này có lẽ sẽ không có khó khăn trắc trở. Ngươi quay về dưỡng thương thật tốt đi... Chúng ta, gặp lại trong thành.”
Nói xong, một bước đạp ra.
Thân hình đã ở ngoài một trăm mét.
Thân hình lấp loé vài lần rồi biến mất trong màn đêm.