Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 887 - Chương 887: Thật Là Một Con Mồi Quyến Rũ Và Hoàn Hảo

Chương 887: Thật là một con mồi quyến rũ và hoàn hảo

Văn sĩ trung niên liền sửng sốt, vội vàng cúi người hành lễ nói: "Thuộc hạ không dám."

Thân hình của Bạch Khâm Vân khẽ động, lập tức biến mất ngay tại chỗ. Sau thời gian khoảng một tách trà.

Một tia chớp màu đỏ nhạt loé lên, xé rách hư không.

"Nguyên Lưu Phong, người đang ở đâu?"

Đôi mắt của Bạch Khâm Vân đỏ như máu, cúi đầu nhìn xuống.

Trong lòng của văn sĩ trung niên đột nhiên có một dự cảm rất xấu đang lớn dần.

"Hắn vẫn còn chưa trở lại..."

Hắn vội vàng cúi người hành lễ, thử hỏi: "Đại nhân, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?"

Ánh mắt của Bạch Khâm Vân rơi vào người của văn sĩ trung niên, ánh mắt ngưng tụ tựa như hai con dao sắc bén đang rỉ máu, từng chút một muốn cắt rách lồng ngực của văn sĩ trung niên, moi tim hắn ra.

"Ngươi cảm thấy ngươi rất thông minh, phải không?" Bạch Khâm Vân chậm rãi đến gần.

Khí thế khủng khiếp và sát cơ tràn ra tứ phía không hề có chút thu liễm, uy áp giống như dãy núi sụp đổ khiến cho mười mét của con thuyền Huyền Văn cũng chấn động, lung lay sắp đổ.

Trên mặt của văn sĩ trung niên hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Không dám, thuộc hạ chỉ là thay đại nhân ngài phân ưu, làm việc cho Vệ công tử mà thôi. Nếu như Lâm Bắc Thần còn sống, đối với công tử tuyệt đối là một chuyện...aaaa. "

Một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Hắn còn chưa kịp nói xong, vầng sáng màu đỏ nhạt đã hoá thành một cánh tay năng lượng, siết lấy cổ hắn, từng chút một nhấc hắn lên không trung.

Năm ngón tay năng lượng dần dần phát lực, bóp cổ hắn phát ra tiếng xương gãy giòn giã.

Sắc mặt của văn sĩ trung niên đỏ bừng như bị bôi máu lợn, tay chân đập loạn. "Ngươi... Không thể giết ta, ta là... công tử... ta... ưm ưm ưm ưm, ta..."

Trong mắt hắn hiện lên một tia vừa kinh ngạc vừa tức giận vừa sợ hãi.

Như thể không dám tin, thiếu nữ này lại thực sự dám ra tay với mình.

"Lâm Bắc Thần đã chết rồi, ngươi bồi táng cùng hắn đi..."

Giọng nói của Bạch Khâm Vân lạnh lùng giống như trong khe băng thốt ra, nói: "Không đúng, loại dế kiến như ngươi không có tư cách bồi táng hắn..."

Ngọn lửa đỏ nhạt lan tràn, từng tia một truyền vào trong cơ thể của văn sĩ trung niên.

"Aaaaaa..."

Hắn kêu gào thảm thiết giống như tiếng giết lợn: "Ta là tâm phúc của công tử, ta ... ngươi lại dám giết ta, ngươi ..."

"Tâm phúc của Vệ Danh Thần?"

Hàn ý lạnh lùng trong đôi mắt của Bạch Khâm Vân dường như có thể ngưng tụ thành tinh thể băng.

"Ha ha, Vệ Danh Thần ở trong mắt ta chẳng qua cũng chỉ là một con kiến mà thôi, còn ta, là thần! Tâm phúc của dế kiến, ngươi cho rằng mình là người quan trọng đến thế nào chứ?"

Ngọn lửa màu đỏ nhạt nuốt chửng thân thể của văn sĩ trung niên.

Thân thể dường như bị luyện hoá thành tro bụi ngay lập tức.

Hư ảnh của văn sĩ trung niên vẫn nằm trong sự điều khiển của cánh tay năng lượng.

"Đây là......"

Hắn kinh ngạc nhìn bản thân.

Chết rồi?

Hay là vẫn còn sống?

"Linh hồn của dế kiến, quả nhiên là ăn mà không có vị gì cả, bỏ thì lại tiếc... Ngay cả tinh thần lực cấp tông sư võ đạo vẫn khiến người ta thất vọng."

Trong đôi mắt tràn đầy giận dữ của Bạch Khâm Vân lóe lên vẻ tàn nhẫn.

Ngọn lửa màu đỏ nhạt vẫn tiếp tục cháy.

Trên mặt hư ảnh linh hồn của văn sĩ trung niên lộ ra vẻ đau khổ, điên cuồng giãy dụa.

Nhưng rất nhanh sau đó, khuôn mặt của linh hồn bắt đầu mơ hồ, lập tức bị luyện hóa thành một đám tinh thể năng lượng trong suốt to bằng nắm tay trẻ con, giống như một bong bóng xà phòng cứng rắn, hơi lấp loé và nhảy nhót trong không trung.

Bạch Khâm Vân mở miệng hút.

Tinh thể năng lượng này bị hút vào miệng nàng, nuốt chửng chúng giống như ăn lương thực.

Trên chiếc thuyền Huyền Văn.

Sáu vị Huyền Văn trận sư còn lại đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, không khỏi sợ hãi run lẫy bẫy.

Bạch Khâm Vân chậm rãi đáp xuống boong tàu, thờ ơ nói: "Quay về đi." Nàng bước vào trong khoang thuyền.

......

......

Ánh trăng bạc sáng ngời.

Ưng dực cắt ngang bầu trời đêm, gió mạnh gào thét.

"Haizz, thiếu một chút nữa thôi, thật là đáng tiếc."

Trên lưng tuyết ưng khổng lồ, Ngu Khả Nhi có chút tiếc nuối thở dài một hơi.

Ngu Thân Vương nói: "Cường giả thần bí ở trên kiếm phong kia có thái độ không rõ ràng. Lăng Thái Hư không thể xem thường. Lâm Bắc Thần nắm được thóp của Dung giáo chủ. Dưới sự đe dọa, Dung giáo chủ vì Hải Thần Chi Lệ, nhất định sẽ ra tay giúp hắn, vì lợi ích của đế quốc, chúng ta tuyệt đối không thể chống lại Hải tộc, ở lại nơi đó, ngược lại sẽ khiến cho Lâm Bắc Thần ghi hận, chi bằng trực tiếp rời đi giữ lại đường sống cho sau này.”

"Đúng vậy."

Ngu Khả Nhi gật đầu, nhưng vẫn tiếc nuối nói: “Con chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao Lâm Bắc Thần lại không nguyện ý rời khỏi đế quốc Bắc Hải, cho dù hắn đi ngược dòng nước mà báo thù, nhưng không lẽ hắn không nghĩ đến phụ thân và tỷ tỷ chút nào sao? Đặc biệt là sau khi con đưa khăn gấm cho hắn, hắn lại không hề có chút lo lắng, căn bản không đến tìm con để hỏi rõ ý nghĩa."

"Có một số người bản chất lạnh nhạt, cho nên, có lẽ hắn hoàn toàn không có lưu luyến đối với người thân như trong tưởng tượng của quận chúa."

Thác Bạt Xuý Tuyết nói.

"Thật là một con mồi quyến rũ và hoàn hảo."

Ngu Khả Nhi nheo mắt lại, đôi tay nhỏ bé trắng nõn và mềm mại xoa xoa khuôn mặt, thở dài nói: "Thật sự là càng ngày càng thú vị. Không gấp, không gấp, cứ từ từ thôi... cuối cùng có một ngày, ta sẽ khiến hắn trở thành nô lệ ngoan ngoãn dưới chân ta!"

Thác Bạt Xuy Tuyết đột nhiên dường như cảm nhận được điều gì đó, quay lại nhìn về hướng của kiếm phong trước đó.

"Đánh nhau rồi."

Ông ta nói.

Bình Luận (0)
Comment