“Chờ đã.”
Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói.
Bạch Khâm Vân cúi đầu nhìn xuống.
Lâm Bắc Thần hộc máu cười khổ nói: “Dù gì thì ngươi cũng mang theo ta lên đó với, bây giờ cả người ta không có sức lực, ngay cả đi bộ cũng té ngã.”
“Ngươi đừng có nằm mơ...tự mình trèo lên đi.”
Bạch Khâm Vân hừ lạnh một tiếng, tiếp tục trôi nổi về phía trên. “Đợi đã.”
Lâm Bắc Thần lại lớn tiếng nói vọng lên: “Ta vẫn luôn có một sự băn khoăn rất lớn, hôm nay nhất định phải hỏi ra, nếu không thì ta sẽ chết không nhắm mắt. ”
“Ngươi không chết được đâu.”
Nét mặt Bạch Khâm Vân tỏ vẻ hạn héo lời, nói: “Hỏi đi.”
Lâm Bắc Thần hỏi rằng: “Tại sao ngươi cứ xoa ngực vậy? Là bị muỗi cắn hay là tăng sản tuyến vú?”
Trên gương mặt Bạch Khâm Vân hiện lên một tia tức giận.
“Nếu như là bất kỳ người nào khác hỏi loại vấn đề này, thì hắn đã chết cỡ
hàng triệu lần rồi.”
Nàng cúi đầu nhìn Lâm Bắc Thần, đột nhiên mỉm cười: “Nhưng nếu là tiểu bạch kiểm ngươi thì... Nguyên nhân rất đơn giản, khi chân thân ta giáng lâm, gần như toàn bộ lực lượng đều bị phong ấn ở chỗ này.”
Nói xong, nàng xoa xoa ngực mình: “Xoa nó,chỉ là một phương pháp để giải phóng lực lượng mà thôi.”
Lâm Bắc Thần: Σ (⊙▽⊙?)
Cái gì?
Ta đọc sách đấy ngươi đừng có mà lừa ta.
Hắn đã từng âm thầm tưởng tượng ra vô số lý do. Nhưng tuyệt đối không ngờ lại là đáp án như thế.
“Được rồi, con người ngươi đúng là phiền phức, đừng nói chuyện nữa, câm miệng ngay.”
Bạch Khâm Vân mắng một câu, thân hình liền phóng lên trời cao.
Trong nháy mắt đã biến mất giữa thiên địa.
Lâm Bắc Thần tiếp tục ho lên từng cơn.
Hắn đặt mông ngồi xổm trong bùn đất đen bên người, mãnh liệt thở dốc. Nhưng trên gương mặt hắn lại hiện ra nụ cười vui vẻ.
“Khụ khụ... ha ha, ta biết ngay, là ngươi... không nỡ giết ta.”
Hắn không ngừng ho khan, giống như muốn ho ra cả phổi, lẩm bẩm: “Dù sao... ta cũng đẹp trai như vậy, ha ha... Ngay cả thiên ngoại tà thần đều bị mỹ mạo của ta khuất phục, há há há!”
Ngay khi Lâm Bắc Thần đắc ý lộ ra tiếng cười kiêu ngất của nhân vật phản diện, thì đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo không hề có dấu hiệu vang lên.
“Nàng không nỡ giết ngươi, nhưng mà ta thì nỡ giết.”
Một thanh niên mặc áo giáp nhẹ màu đen, trên khuôn mặt mang theo sự trào phúng hờ hững, từ trong bóng tối của hẻm núi đi ra, bước từng bước một đến gần Lâm Bắc Thần.
“Tự giới thiệu một chút, ảnh thần vệ Nguyên Phong Lưu dưới trướng Vệ công tử của Thiên Thảo hành tỉnh.”
Người này khuôn mặt trẻ măng, ánh mắt tang điềm.
Khí tức sơ ý tràn ra trên người hắn chính là cấp bậc võ đạo đại tông sư. Lâm Bắc Thần nhất thời ngây dại.
Ôi vãi chưởng.
Chuyện gì thế này?
Tại sao vẫn còn thích khách chứ?
Lâm Bắc Thần phun ra một ngụm máu, vừa muốn gào lên kêu cứu mạng.
Trong con ngươi của Nguyên Lưu Phong hiện lên một tia mỉa mai lạnh lẽo, hắn nói: “Ngươi có thể hết hy vọng rồi, bởi vì Lăng Thái Hư đã bị người khác ngăn cản, ít nhất trong vòng ba mươi giây nữa sẽ không thể chạy tới đây được, mà thời gian ba mươi giây đó... Ha ha, đủ để ta giết ngươi 100 lần.”
Trái tim Lâm Bắc Thần chìm xuống.
Đồ con chó Vệ Danh Thần nhà ngươi vậy mà còn làm cái bảo hiểm kép.
Chẳng lẽ ta là người xuyên không, là nam nhân có được hào quang của nhân vật chính lại sắp chết ở chỗ này sao?
Lâm Bắc Thần ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Lưu Phong.
Ánh vào trong mắt hắn chính là một đạo kiếm quang.
......
Cơ thể Bạch Khâm Vân rơi vào trên một tòa chiến hạm Huyền văn cách đó mười dặm.
Nam tử đứng sừng sững trên đầu tàu thoạt nhìn tầm khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc như văn sĩ, mũi khoằm với đôi mắt dài nhỏ, lúc nheo lại, giống như một con độc xà nhìn chằm chằm người ta, toàn thân tràn ngập khí tức u ám.
“Cung nghênh đại nhân chiến thắng trở về.”
Văn sĩ trung niên khom lưng hành lễ, sau đó hỏi: “Đại nhân đã chém chết
Lâm Bắc Thần rồi sao?”
Bạch Khâm Vân lắc đầu, nói: “Chưa hề.”
“Ồ?”
Trong đôi mắt của văn sĩ trung niên hiện lên một tia dị sắc, nói: “Đại nhân ra tay cũng không thể diệt trừ sạch sẽ tai họa này ư?”
Bạch Khâm Vân thản nhiên đáp lời: “Hắn ngăn cản tam kiếm của ta, kiếm kỹ của ta đều xuất ra nhưng vẫn không làm gì được hắn.”
“Ồ, thì ra là vậy.” Văn sĩ trung niên mỉm cười quái dị nói: “Nhưng mà sau tam kiếm đó, chỉ sợ Lâm Bắc Thần không còn bao nhiêu lực lượng nhỉ? Thuộc hạ bằng lòng làm thay...”
Ánh mắt Bạch Khâm Vân lóe lên một tia hung ác: “Ngươi đang dạy ta làm việc sao?”
Trong lòng văn sĩ trung niên rùng mình một cái: “Thuộc hạ không dám.” Gương mặt Bạch Khâm Vân lạnh lẽo như băng sương, ánh mắt sắc bén nói:“Tại sao chỉ có một mình ngươi? Nguyên Lưu Phong đâu rồi?”
“Nguyên Thần Vệ đã đi quét dọn chiến trường... hắn nói, hắn muốn cắt đầu Lâm Bắc Thần, tự tay dâng lên cho Vệ công tử.” Cây quạt trong tay văn sĩ trung niên nhẹ nhàng khép lại, mỉm cười nói.
Thân hình Bạch Khâm Vân bỗng dưng khựng lại. Nàng đột ngột xoay người.
Văn sĩ trung niên nở nụ cười lạnh lùng, tiếp tục nói: “Trái tim đại nhân ấm áp vậy nên không nỡ xuống tay với Lâm Bắc Thần, kỳ thật đại nhân nói một tiếng là được, chi bằng để cho thuộc hạ làm thay, bây giờ ngài chạy qua đó cũng không còn kịp nữa.”
Trong con ngươi Bạch Khâm Vân lóe lên sát ý sắc bén vô cùng rõ ràng. “Ngươi, muốn chết ư?” Nàng nhìn chằm chằm văn sĩ trung niên rồi nói.