Lâm Bắc Thần thì lại ngoan ngoãn từ trên càng xe nhảy xuống.
Sau đó xua tay nói với đám người Cung Công: "Đừng gây chuyện, cứ xếp hàng nghiêm túc đi."
Mấy người Cung Công lập tức thu lại cơn tức giận, xếp hàng ở trong đám người. "Thiếu gia, tại sao người lại khách khí với đồ chó đó như vậy?"
Vương Trung ở bên cạnh nhìn thấy thì khá kinh ngạc.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của thiếu gia.
Trước đây khi ở Vân Mộng thành, nếu có người dám nói chuyện với thiếu gia như vậy, e rằng cả năm chân của hắn đều đã bị đánh gãy ngay tại chỗ.
"Đã đến đại thành thì sau này phải thành thật một chút, đừng động một chút là gây sự."
Lâm Bắc Thần đá Vương Trung một cái, mắng chửi: "Hơn nữa, đồ chó nhà ngươi, mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, có nhìn thấy cái gì không?"
Vương Trung với vẻ mặt ngơ ngác nhìn, nói: "Lão nô chỉ nhìn thấy bọn họ... thật nghèo nàn."
"Ai bảo ngươi nhìn cái này?"
Lâm Bắc Thần lại đá Vương Trung một cái nữa, chửi rủa: "Những quan viên chịu trách nhiệm công tác tiếp nhận không phải là binh sĩ tàn tật giải ngũ, thì cũng là người già tuổi cao. Đã như vậy vẫn còn cống hiến bảo vệ tỉnh lỵ. Chúng ta chạy nạn nghìn dặm là đến nhờ vả người ta, đã đến đây rồi thì thành thật tuân theo các quy tắc, không được gây chuyện rắc rối. Mọi người sống ở trong thành thị này đã rất khó khăn, không dễ dàng gì."
Vương Trung hoàn toàn choáng váng. ))?
"Thiếu gia, người đã thay đổi rồi." Ông ta không khỏi kinh ngạc nói. "Thay đổi cái búa."
Lâm Bắc Thần lại giơ chân cho một cước, nói: "Cút sang một bên đi duy trì trật tự đi."
Lão tử hiện tại thực lực đã mạnh mẽ như vậy, lại có tổ chức của riêng mình, ha ha, hoàn toàn không cần phải sợ đồ chó Vương Trung này, cũng không cần giả làm tên phá gia chi tử để duy trì nhân cách.
Ha ha, thay đổi thì thay đổi.
Đồ chó nhà ngươi có thể làm gì được lão tử chứ?
Thế là Vương Trung dẫn theo đám người Cung Công đi duy trì trật tự. Xác minh thân phận, tạo sách là một công việc rất phiền phức.
Tốc độ vào thành rất chậm.
Phải mất một phút mới có thể hoàn thành việc xác minh thân phận của một người, sau đó phát 'Thẻ Huyền Tinh’-một thẻ kim loại được tạo ra bởi kỹ thuật Huyền Văn luyện kim, bên trong ghi lại thông tin liên quan đến việc chứng minh thân phận của chủ sở hữu và chỉ người có chứng nhận này mới có thể sinh sống bình thường trong Triều Huy đại thành.
Lâm Bắc Thần đứng ở một bên, nhìn say sưa ngon lành.
Không thể coi thường trí tuệ của nền văn minh võ đạo ở dị giới.
Thẻ căn cước cũng làm ra cả rồi.
"Ngươi, chạy lung tung cái gì, xếp hàng ở phía sau."
Tên mặt sẹo chỉ vào Lâm Bắc Thần, nói: "Đừng ở đây gây rối trực tự."
Lâm Bắc Thần cười khúc khích nói: "Vị đại ca này, ta ở đây duy trì trật tự. Những người này đều rất nghe lời ta. Ta đứng ở đây giúp các ngươi, đảm bảo không có ai dám gây chuyện nhiễu loạn."
Tên mặt sẹo cụt tay hung hăng đập bàn, ngẩng đầu trừng mắt tức giận nói: "Tiểu tử thối, ta thấy ngươi giống như một kẻ gây rối, tiểu bạch kiểm da mịn thịt mềm, được nuông chiều từ bé, vừa nhìn qua đã biết chưa từng nếm mùi cực khổ, ta cảnh cáo ngươi, vào thành rồi, là rồng phải cuộn lại, là hổ phải nằm xuống cho ta, nếu như bị chiêu mộ nhập ngũ thì phải chăm chỉ luyện tập, chuẩn bị ra chiến trường bất cứ lúc nào, đừng tưởng rằng trong nhà có mấy đồng tiền thối thì dám cười đùa cợt nhã trước mặt Trần Tiểu Huy ta, lão tử không ăn nổi bộ này.”
Ô hô?
Nóng nảy quá.
Nhưng Lâm Bắc Thần cũng không tức giận.
Hắn cười khúc khích đưa một điếu thuốc qua, nói: “Trần đại ca, lời này của ngươi nói sai rồi. Thực ra ta rất nghèo. Ôi, ngươi không biết đó thôi, nương ta mất sớm, phụ thân mất tích, bây giờ còn thiếu nợ nước ngoài vô số kể... Ngày ngày bị người ta truy đuổi, mười ngày trước suýt chút nữa bị một tên chủ nợ ngang ngược vô lý cho một vòng loạn kiếm...ôi, ta thật sự rất khổ sở."
Mặt sẹo Trần Tiểu Huy nhận lấy điếu thuốc, sắc mặt dịu đi một chút.
"Phụ mẫu đều mất cả rồi? Ngươi còn nhỏ như vậy, coi như ngươi xui xẻo, những ngày tháng sau này e rằng sẽ rất khó khăn... Hừ, bây giờ trên đời này, sống đã là tốt lắm rồi... Được rồi, vậy thì ngươi nghiêm túc đứng một bên xem đi, đừng gây rắc rối, nếu không, đừng trách ta không khách khí.”
Nói xong, Trần Tiểu Huy châm một điếu thuốc, tuỳ ý hút một ngụm, đột nhiên dừng lại, sau đó ý thức được điều gì đó.
Hắn ngẩng đầu lên và liếc nhìn Lâm Bắc Thần, trực tiếp dập tắt bộ phận bắt lửa, ném hơn một nửa phần còn lại cho Lâm Bắc Thần.
"Quá đắt, hút không nổi."
Nói xong, bất kể Lâm Bắc Thần có hỏi cái gì, Trần Tiểu Huy đều không trả lời. Cũng không đuổi Lâm Bắc Thần đi nữa.
Nhưng thông qua cuộc trò chuyện của vài quân sĩ bảo vệ gần đó, phỏng đoán trước đó của Lâm Bắc Thần đã được xác nhận. Người mặt sẹo tên Trần Tiểu Huy, cũng như một số nhân viên tiếp nhận nạn dân thân thể mang theo khuyết tật khác đều là trọng thương còn sống trong trận chiến thủ thành trước kia, giữ được cái mạng lão binh.
Thương thế mặc dù được dưỡng tốt nhưng không thể nào ra chiến trường được nữa. Chỉ đành dấn thân vào loại công việc mang tính hành chính quản trị phức tạp này.