Chớp mắt, trời đã chạng vạng tối, trời đất tối dần.
Nhiệt độ cũng giảm xuống.
Trần Tiểu Huy mặc dù hùng hùng hổ hổ, nói chuyện không dễ nghe, nhưng chắc chắn là một người làm việc kiên trì và có trách nhiệm, hắn lập tức ra lệnh cho đồng liêu đốt đuốc, lại lấy ra 5 viên Huyền thạch chiếu sáng, treo khắp các nơi của cửa thành rồi tăng ca xuyên đêm.
Lâm Bắc Thần cũng nhìn ra được.
Tên mặt sẹo này là một người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hủ.
Thời điểm đăng ký tạo sách, gặp phải người già và trẻ em đều rất tốt bụng, đặc biệt là mấy đứa trẻ có vẻ như bị khuôn mặt sẹo của hắn doạ sợ, oa oa khóc lớn, người nhà không ngừng nhận lỗi, nhưng ngược lại hắn không những không tức giận còn lấy ra những viên đường đỏ nhỏ, dỗ đứa trẻ nín khóc mỉm cười.
Ngay cả Cung Công và những người khác, trước đó bởi vì Lâm Bắc Thần bị mắng mà giận tím mặt, lúc này nhìn thấy vẻ mặt của Trần Tiểu Huy, cũng đều có một chút kính trọng.
Thử nghĩ xem, nếu như trước đó không có thiếu gia ngăn cản, bọn họ bất chấp tất cả xông lên đánh Trần Tiểu Huy, vậy thì không chỉ bản thân mất mặt mà ngay cả mặt mũi của người Vân Mộng cũng đều mất sạch.
Thiếu gia không hổ là thiếu gia.
Anh minh thần võ, mắt sáng như đuốc.
Trong lòng của đám người Cung Công càng sùng bái Lâm Bắc Thần hơn.
Cuối cùng, trải qua hai mươi canh giờ đăng ký, hơn một vạn người Vân Mộng toàn bộ đã nhận được Thẻ Huyền Tinh của mình, trở thành cư dân hợp pháp của Triều Huy đại thành.
Trong thành lại có nhân viên công tác chuyên môn đã chờ đợi sẵn từ lâu.
Điểm danh đủ số người rồi dẫn hàng ngũ người Vân Mộng, hùng hổ đi về phía điểm tái định cư.
“Đa tạ Trần đại nhân.”
“Tạm biệt Trần đại nhân.”
Một số người ở phía xa vẫy tay chào Trần Tiểu Huy.
Lâm Bắc Thần nghiêng người, lấy ra một hộp thuốc lá, nhét vào trong tay Trần Tiểu Huy, nói: "Trần đại ca, các huynh đệ đã cực khổ làm việc liên tục cả ngày đêm. Đây chỉ là một chút tâm ý của người Vân Mộng chúng ta. Mặc dù ta là một tên ăn chơi trác táng, nhưng cũng ngưỡng mộ các quân nhân phục vụ đất nước như vậy. Các ngươi đều là tấm gương của ta."
Trần Tiểu Huy từ chối không được, cuối cùng cũng chấp nhận.
"Những tử đệ nhà giàu như ngươi hiện tại rất ít..."
Trần Tiểu Huy vỗ vai Lâm Bắc Thần, nói: "Không khí ở trong thành không ổn lắm. Ngươi cũng nên giữ thái độ khiêm tốn. Không được gây chuyện. Cứ nghiêm túc sống qua ngày là được rồi. Có lẽ không bao lâu nữa ngươi sẽ được trưng binh để tham gia chiến đấu...nếu thật sự ra chiến trường, cơ trí một chút, đừng sợ... "
Nói đến cuối cùng, hắn ngập ngừng muốn nói lại ngừng.
"Ta biết rồi, Trần đại ca."
Lâm Bắc Thần cười khúc khích, vẫy tay chào tạm biệt.
Trên đường đến địa điểm tái định cư, trong lòng của Lâm Bắc Thần rất ngạc nhiên.
Không đúng.
Mình đã làm ra chuyện lớn như vậy ở Vân Mộng thành, theo lý mà nói, không tính là nổi danh đế quốc Bắc Hải, ít nhất cũng có thể danh chấn Phong Ngữ hành tỉnh, đúng chứ?
Nhưng tại sao đám người Tiêu Dã, Trần Tiểu Huy nghe thấy tên mình cũng đối xử hoàn toàn giống như người bình thường, hình như căn bản không biết đến chiến tích Điếu Tạc Thiên của mình.
Cho dù những việc đã làm trong khoảng thời gian này vẫn chưa được truyền về Triều Huy thành, nhưng các cuộc thi như Thiên Kiêu Tranh Bá, giao lưu Thiên Kiêu hàng đầu học viện Sơ Cấp cấp tỉnh trước đó đều được phát sóng trực tiếp, đúng chứ?
Một tiểu thịt tươi đỉnh thiên lập địa như ta, sao chớp mắt lại trở thành trình độ không ai biết?
Điều này không khoa học.
Triều Huy đại thành không hổ là đại thành. Thực sự chỉ là một từ——
Lớn.
Trong phạm vi năm dặm trên con đường băng qua cổng thành, về cơ bản không nhìn thấy tòa nhà sinh sống nào cả.
Trong tầm mắt, đều là pháo đài, sân trường, kho quân giới và vùng đất hoang dã. Đây rõ ràng là một vùng đệm chiến lược lớn.
Không có chút khí tức của cuộc sống.
Sau khi đi qua khu vực này, lại có một bức tường thành khác bao quanh, xếp hàng tiến vào cổng thành mới coi như nhìn thấy những toà kiến trúc dân cư, nhưng hầu hết đều là những tòa nhà bằng đất và đá.
Nếu như phải phân loại, có lẽ là một ngôi nhà nghèo ở ngoại ô Vân Mộng thành. Đi vào sâu hơn, mơ hồ có thể nhìn thấy còn có một bức tường thành cao cao.
"Đây là đang chơi búp bê matryoshka con mẹ nó à?”
Lâm Bắc Thần khá cạn lời nói.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một kiến trúc thành trì với nhiều vòng tường thành bao quanh như vậy.
Nhưng mà, cũng chỉ có chính quyền của một thế giới Huyền khí võ đạo văn minh hưng thịnh mới có thể được xây dựng ra thành thị như vậy, đổi lại là trái đất của kiếp trước. Chế độ nô lệ và các triều đại phong kiến thời cổ đại chắc chắn là không làm được. Nói không chừng, người hiện đại xây dựng cũng sẽ cảm thấy rắc rối, tốn thời gian và công sức.
Về phần bên trong bức tường thành ở vòng thứ ba, Lâm Bắc Thần tạm thời không nhìn thấy được dáng vẻ.
Bởi vì địa điểm quy hoạch tái định cư của người Vân Mộng đã ở trong khu vực bình dân giữa tầng hai và tầng ba của bức tường thành, là một vùng đất hoang rộng lớn chiếm khoảng hơn hai nghìn mẫu đất.
Không có nhà.
Không có nguồn nước.
Cái gì cũng không có.
Triệu Trác Ngôn và những phú hào khác nhìn thấy cảnh này nhất thời đều xanh mặt cả rồi.
Đương nhiên, mặt của Lâm Bắc Thần còn xanh hơn cả bọn họ.
Cái gọi là từ tiết kiệm thành xa xỉ thì dễ, nhưng chuyển từ xa xỉ sang tiết kiệm thì rất khó.
Ngay cả khi Lâm đại thiếu ở Vân Mộng thành bị Hải tộc chiếm đóng, cũng sống trong một biệt thự độc căn, có người hầu và tỳ nữ hầu hạ, ở Tiểu Tây sơn cũng có một trang viên, xa xỉ biết bao nhiêu, bây giờ lại phải ở trong vùng đất hoang dã chim không thèm ị này sao?