Bầu không khí nhất thời có chút ngột ngạt.
Lâm Bắc Thần vừa nghe vậy, trong lòng nhất thời chửi rủa một câu.
Quả nhiên trong bất kỳ thời đại nào, bất kỳ thế giới nào, không thể tránh khỏi sự tồn tại của giai cấp.
"Lâm đại thiếu, ta ở trong khu vực thành thứ ba có vài sản nghiệp, nếu như đại thiếu không chê, ta nguyện ý chắp tay nhường một chỗ..."
Triệu Trác Ngôn lên tiếng, đánh tan bầu không khí buồn tẻ trong căn đại trướng.
Lâm Bắc Thần vừa nghe vậy, không khỏi hít một hơi lạnh. Đồ chó này quả nhiên là một con chó giàu có.
Còn có bất động sản ở đại thành tỉnh lỵ?
"Không cần đâu."
Lâm Bắc Thần xua tay, đại nghĩa lẫm liệt nói: "Lâm Bắc Thần ta chính là tiểu lang quân đơn giản chất phác, một đại trượng phu có tình có nghĩa. Vào lúc này, làm sao có thể bỏ rơi các hương thân phụ mẫu của Vân Mộng thành mà đi đến khu vực thành thứ ba tận hưởng sự giàu có một mình chứ?"
Triệu Trác Ngôn sững sờ, trên mặt chợt lộ ra một tia xấu hổ.
Trong đại trướng, một số đại hộ phú hào khác nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Lâm Bắc Thần cũng thay đổi.
Đã trưởng thành rồi.
Trong thời gian hơn nữa năm, Lâm đại thiếu đã trở nên trưởng thành rồi.
Chỉ nghe Lâm Bắc Thần nói tiếp: "Nhưng mà, hội trưởng Triệu đã có lòng tốt này, nếu như ta một mực từ chối, chẳng phải là khiến trái tim nóng bỏng của ông ta nguội lạnh sao? Ôi, ông nói như vậy khiến ta rất khó xử... bỏ đi, ta sẽ gắng gượng mà chấp nhận lòng tốt của ông, nhưng mà nhà thì khỏi, trực tiếp tiền mặt đi."
Triệu Trác Ngôn: Σ ノ! ! !
Thật vô sỉ.
Thật không biết xấu hổ.
Không hổ là Lâm đại thiếu.
Lại có thể nói ra lời này một cách nghiêm túc như vậy.
Triệu Vũ Dương lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía cha mình.
Vẻ mặt của Triệu Trác Ngôn không thay đổi, cười nói: "Được, bất kể như thế nào, chỉ cần Lâm đại thiếu có thể chấp nhận tâm ý của ta, đều là phúc khí của ta. Trong mấy sản nghiệp trong thành của ta, nơi đắt nhất là hai mươi vạn tiền vàng, cộng với mười vạn phí bảo vệ trên đường di cư mà ta đã hứa với Lâm đại thiếu lúc trước, tổng cộng là ba mươi vạn tiền vàng. Trong cái thẻ này của ta có tổng cộng 31 vạn tiền vàng, vẫn xin Lâm đại thiếu vui lòng nhận cho."
Nói xong, lão hồ ly này ung dung lấy ra một thẻ Huyền Tinh màu đen của Thiên Kiếm Tiền Trang.
Rõ ràng là đã chuẩn bị từ lâu.
"Ôi, như vậy sao được?"
Lâm Bắc Thần đứng lên, ngay lập tức cầm lấy thẻ Huyền Tinh trong tay, nói: "Lão Triệu, đây chính là lỗi của ông cả đấy. Chao ôi, con người ta chính là có dái tai mềm, được thôi, ta sẽ gắng gượng mà nhận.”
Lâm Bắc Thần rất hài lòng với Triệu Trác Ngôn.
Ông ta là một người thông minh.
Còn một số phú hộ và phú hào khác nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi động lòng.
"Lâm đại thiếu, đây là phí bảo vệ mà ta đã hứa trước đó. Ta không xa hoa như Lão Triệu, chỉ có thể bỏ ra 5 vạn thôi, ngài đừng để ý.”
"Đại thiếu gia, ở chỗ ta có ba vạn..."
"Ta có một vạn."
Trước khi uỷ thác Triệu Trác Ngôn đi tìm Lâm Bắc Thần, đám nhà giàu muốn cùng nhau trốn khỏi Vân Mộng thành cũng lần lượt chủ động đứng ra, chắp tay giao nộp toàn bộ phí bảo vệ đã hứa trước đó.
Mặc dù cuộc chạy trốn bí mật được thảo luận ban đầu đã trở thành cuộc đại lưu vong đại thắng của hàng vạn người gióng trống khua chiên, nhưng bất luận nói thế nào, Lâm Bắc Thần đã đưa bọn họ đến Triều Huy thành một cách an toàn.
Nếu như lúc này bọn họ không lên tiếng mà giả chết ở đây...
Ha ha, đừng quên, Lâm đại thiếu rất thù dai.
Kết cục của việc bị vị này nhắm đến rốt cuộc thảm đến mức nào chứ?
Trước tiên không kể đến đám người Tào Phá Thiên, Bạch Hải Cầm, Niếp Viêm, Tiếu Vong Thư cho xa xôi, chỉ riêng vị Dung giáo chủ của Hải thần điện Hải tộc, dáng vẻ của bà ta khi bị Lâm đại thiếu tra tấn về thể xác lẫn tinh thần đã khắc sâu vào đáy lòng của những phú hào này, không cách nào tiêu tan được.
"Ây da, các người ai nấy đều khách sáo quá rồi."
"Ta đây làm sao có ý gì chứ?"
"Không sao, không sao, mười vạn tám vạn không chê nhiều, một vạn hai vạn không chê ít."
"Ô hô hô hô, ta ghét nhất là cứ mở miệng ra là tiền vàng, như vậy thật quá tổn thương tình cảm."
"A ha ha ha, lần sau đừng làm như vậy nữa nha."
Lâm Bắc Thần mặt mày đỏ bừng, động tác nhanh chóng, thu tiền từng người một.
Một lát sau, hắn đã nhận được trọn vẹn 95 vạn tiền vàng.
Lâm thiếu gia suýt chút nữa cười không khép được mồm.
Phát tài rồi.
Không ngờ rằng dẫn người ta bỏ trốn lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Sớm biết như vậy, còn giết người cướp của làm gì chứ, cứ trực tiếp mở một tiêu cục ở Vân Mộng thành chẳng phải là tốt hơn sao?
Các phú hào giao tiền, lại còn khen ngợi Lâm Bắc Thần vài câu, đều nói những lời khách sáo rồi đứng dậy cáo từ.
Một số người trong bọn họ có tài sản ở khu vực thành thứ ba của Triều Huy thành, có người thì có người thân và bạn bè trong thành. Đương nhiên, không thể sống ở khu vực thành thứ hai chim cũng không thèm ị này. Sau khi giải thích với Lâm Bắc Thần một tiếng thì đều dẫn theo người nhà xuất phát đến khu vực thành thứ ba.
Những người thực sự ở lại đây về cơ bản đều là những người không có tiền, không có cửa.
Mặc dù là vậy, sau khoảng thời gian ngắn thích ứng với Triều Huy đại thành, đồng thời biết được sự phân bố của các thành luỹ giai cấp trong thành, đại đa số người Vân Mộng cũng như những nạn dân từ nơi khác trốn đến đây lánh nạn, đã ngay lập tức lập ra chí hướng, nổ lực làm việc, kiếm tiền để chuyển đến khu vực thành thứ ba.
Đây là một chuyện rất thực tế.
Theo đuổi một môi trường sống tốt đẹp hơn là gen và động lực đã cắm rễ trong xương cốt của tất cả mọi sinh linh.
Nếu không, tại sao ngay cả một tà thần như Bạch Khâm Vân cũng phải âm thầm qua sông chứ?
Lâm Bắc Thần không níu giữ những người này.
Dù sao thì tiền cũng đã tới tay.
Không mất nhiều thời gian, Lâm Bắc Thần đã từ chối khéo hết lời mời của các phú hào, không muốn vào khu vực thành thứ ba. Tin tức hắn ở lại đây đồng cam cộng khổ với mọi người cũng nhanh chóng lan truyền trong doanh trại.