Khắp nơi trong doanh trại đều vang lên tiếng cảm kích.
Những thường dân lương thiện vô cùng cảm động.
Đối với bọn họ mà nói, có Lâm Bắc Thần toạ trấn mới là nguồn gốc của cảm giác an toàn lớn nhất.
Lâm đại thiếu không chút hồi hộp lại thu hoạch được một làn sóng sức mạnh tín ngưỡng càng nóng hầm hập và điên cuồng hơn.
Đương nhiên đây là một trong những nguyên nhân khiến hắn lựa chọn ở lại đây.
Trong thời gian nửa ngày tiếp theo, người Vân Mộng bắt đầu điên cuồng lao động. Bọn họ nhanh chóng khai khẩn vùng đất hoang rộng hơn một nghìn mẫu này, xây dựng một vòng hàng rào bằng gỗ ở ngoại vi, rồi lại đào giếng trong doanh trại, dựng lều vải, nhà tranh, v.v.
Một doanh trại đơn giản nhưng ấm cúng đang bắt đầu hình thành.
Tới buổi chiều, doanh trại Vân Mộng đã đón tiếp một đợt khách đầu tiên—— Là một học viên Vân Mộng được đặc tuyển vào học ở Triều Huy đại thành.
Mễ Như Yên, Vương Hinh Dư, Tả Khâu Vô Song, Chu Khả Nhi, Thương Tuyết Sơn, Tô Tiểu Nghiên, v.v., đều đã xin nghỉ phép trong cương vị và học viện tương ứng của mình, vội vã tới đây.
Còn mang đến một số vật tư sinh hoạt mà mình đã nổ lực gom góp.
"Bạn học Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Vương Hinh Dư thân mặc một bộ giáp trụ chế thức của quân đội, dáng người duyên dáng uyển chuyển, trông tư thế hiên ngang, toàn thân từ trên xuống dưới tràn đầy khí phách anh hùng mà một thiếu nữ bình thường khó có thể có được, nói xong, tiến đến ôm Lâm Bắc Thần một cái thật chặt.
Ồ?
Vương mỹ nữ đã trải qua cái gì lại trở nên cởi mở như vậy?
Lâm Bắc Thần không hề tỏ ra yếu thế chút nào, cũng cho một cái ôm thật chặt.
Cuối cùng, bởi vì Vương Hinh Dư bị đôi tay siết chặt mà phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, hắn mới miễn cưỡng buông tay nói: "À, bạn học Vương, không, bây giờ nên gọi ngươi là Vương tướng quân mới đúng. Đã lâu không gặp, ngươi lại lớn hơn rồi ...ồ, đại mỹ nhân đấy."
Hai binh sĩ đi cùng với Vương Hinh Dư đều trợn tròn mắt.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lãnh Tuyết Tu La khiến cho Hải tộc nghe tin đã sợ mất mật trên chiến trường, Vương giáo uý, người được đánh giá rất cao trong quân đội Triều Huy Vệ, lại có thể nở nụ cười nhiệt tình với một nam nhân như vậy?
Chẳng lẽ... có gian tình?
Thanh mai trúc mã?
Trong lòng hai người nhất thời thiêu đốt lên một ngọn lửa bát quái hừng hực.
"Lâm đại ca, cuối cùng ngươi cũng đã đến Triều Huy đại thành rồi."
Mễ Như Yên vẫn trầm mặc như trước, nhưng cũng nhẹ nhàng tiến lên ôm lấy Lâm Bắc Thần, trong đôi mắt xinh đẹp cố gắng che giấu sự phấn khích của mình, giống như tình nhân thời học sinh gặp lại nhau, ngay cả một ánh mắt cũng khiến trái tim nàng đập thình thịch và thẹn thùng.
Các bạn học cũ khác cũng đến ôm lấy Lâm Bắc Thần.
Vào những lúc như vậy, cũng chỉ có cái ôm mới có thể thể hiện được sự ngưỡng mộ đối với Lâm Bắc Thần.
Khác với những người khác, thân là đông đảo học viên đến từ Vân Mộng thành, bọn họ lúc nào cũng chú ý đến tin tức của Vân Mộng thành.
Lúc đầu khi chiến báo về việc Hải tộc chiếm hãm Vân Mộng thành được truyền đến, rất nhiều học viên của Vân Mộng gần như ngất đi, vô số lần nửa đêm tỉnh mộng, đứng bên giường dưới ánh trăng đều không kìm được nước mắt, nóng ruột nóng gan lo lắng cho người thân ở quê nhà!
Sau đó liên tục có thông tin truyền đến.
Cục thế của đế quốc càng ngày càng không lạc quan.
Vốn cho rằng sẽ phải xa cách người thân mãi mãi, không ngờ rằng Lâm Bắc Thần lại có thể dẫn theo hơn một vạn người người, thoát khỏi khu vực chiếm đóng của kẻ thù, sống sót bước ra ngoài...
Đây quả thực là một kỳ tích.
Đám người Vương Hinh Dư hiện tại vô cùng hạnh phúc vì lúc đầu Lâm Bắc Thần đã lựa chọn ở lại Vân Mộng thành, mà không bị thuyết phục như bọn họ, tiếp nhận đặc tuyển, đi đến Triều Huy đại thành học tập và tu luyện.
Nếu như lúc đó Lâm Bắc Thần rời đi, mất đi sự bảo vệ của hắn, e rằng hơn một vạn người Vân Mộng trước mặt này sớm đã biến thành xác muối xương khô, căn bản không còn cơ hội sống sót đến đây.
"Vật tư trong thành hiện nay rất eo hẹp. Trong thời gian ngắn hội bạn học Trúc Viện phái chúng ta chỉ có thể quyên góp được những thứ này, sau này chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách..."
Vương Hinh Dư nói.
Lâm Bắc Thần dương dương đắc ý nói: "Không sao. Bây giờ ta có tiền. Vừa rồi chỉ mới chi ra một khoản nhỏ thôi. Ha ha, cứ từ từ mua là được rồi, đã đến đây rồi thì đừng vội vàng rời đi. Chúng ta khó khăn lắm mới gặp mặt, không say không về, người đâu, Cung Công, lấy rượu ra cho ta."
Lâm đại thiếu sống xa hoa, rượu ngon mồi béo đương nhiên là không thể thiếu. Vừa hay nhân cơ hội các bạn học đến thăm,trực tiếp tổ chức một hoạt động ăn mừng quy mô nhỏ ngay trong trại.
Không khí cực kỳ náo nhiệt.
Mãi cho đến chạng vạng tối, khi cánh cổng của khu vực thành thứ ba sắp đóng lại, các học viên mới đứng dậy cáo từ.
"Đúng rồi, các bạn học, có một chuyện rất quan trọng. Ta chuẩn bị xây dựng lại học viện Sơ Cấp Số 3 Vân Mộng ở trong Triều Huy đại thành. Các ngươi có kiến nghị gì không, chẳng hạn như lựa chọn địa điểm, thủ tục, đăng ký bằng cấp, v.v......"
Trước khi tiễn biệt, Lâm Bắc Thần hỏi.