Vương Hinh Dư, Mễ Như Yên và những người khác nhìn nhau.
"Xây dựng lại học viện Sơ Cấp Số 3 Vân Mộng?"
"Tại sao phải làm như vậy?"
Các học viên kinh ngạc hỏi.
Lâm Bắc Thần lập tức nghiêng đầu một góc 45 độ nhìn mặt trời lặn, chan chứa tình cảm bắt đầu diễn kịch.
"Trong trại có rất nhiều trẻ nhỏ và thiếu niên, bọn họ xuất thân nghèo khó, trong một khoảng thời gian rất dài có thể không vào được khu vực thành thứ ba. Không có cách nào đi học được. Ta không thể trơ mắt nhìn bọn chúng bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để học tập và rèn luyện, cho nên, ta muốn xây dựng lại trường để bọn chúng có cơ hội được tiếp nhận sự giáo dục và chỉ dẫn... "
"Tri thức thay đổi vận mệnh."
"Tu luyện thay đổi vận mệnh."
"Ta, tuyệt đối không cho phép các thiếu niên của Vân Mộng thành cánh còn chưa kịp mở đã bị bẻ gãy cánh..."
"Ta đã từng là một công tử ăn chơi trác táng, một kẻ phá gia chi tử, một kẻ xấu khiến Vân Mộng thành gà bay chó chạy, nhưng người Vân Mộng đã dùng trái tim và vòng tay rộng lớn mà tiếp nhận ta. Ở thung lũng thấp nhất của cuộc đời ta, bọn họ đã ủng hộ ta, vỗ tay và mỉm cười với ta, bây giờ ta phải báo đáp cho quê hương!”
"Trong tất cả các phương pháp, xây dựng lại học viện, bồi dưỡng thiếu niên chính là cách tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra để báo đáp."
Lâm đại thiếu mạnh mẽ nói.
Mặt trời lặn phía chân trời tỏa ra ánh sáng đỏ vàng, chiếu lên người hắn.
Khiến cho thiếu niên anh tuấn vô song này giống như một vị thần toàn thân được thần quang bao phủ.
Vương Hinh Dư, Mễ Như Yên và các học sinh khác đều cảm động sâu sắc.
Đám người Sở Ngân, Lưu Khải Hải, Phan Nguy Mẫn nghe thấy những lời này cũng vô cùng cảm động.
Những người Vân Mộng xung quanh cũng cảm động sâu sắc.
Một luồng sức mạnh tinh thần vĩ đại, vào lúc này khiến cho mọi người đều có xung động muốn quỳ xuống khấu đầu hành lễ.
Đây chính là niềm tự hào của Vân Mộng thành.
Đây chính là con của thần bước ra từ Vân Mộng thành.
Rất nhiều người Vân Mộng trong khoảnh khắc này đều có cảm giác muốn khóc.
Bọn họ cảm thấy rằng mình có tài đức gì mà có thể gặp được một vị thiếu niên Thiên Kiêu có tấm lòng son sắc như vậy?
Còn Vân Mộng thành lại có tài có đức gì, lại có thể có được một đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa như vậy?
Lâm Bắc Thần nói xong, không khỏi nheo mắt lại.
Ô hô.
Tại sao ánh nắng chiều tà cũng chói mắt như vậy chứ?
Ta đã sai lầm khi chọn tư thế làm màu này rồi.
Quay về nhất định phải mua một cái kính râm trên APP Taobao mới được. Nhưng mà, những gì mà mình nói vừa rồi hiệu quả rất tốt.
Đám thiếu nữ xinh đẹp Vương Hinh Dư này có phải là đã bị cảm động ngay lập tức rồi không?
Ha ha, nhanh, ngoan ngoãn, mau lẹ trở thành tín đồ của ta đi.
Sức mạnh tín ngưỡng của các thiếu nam thiếu nữ thiên tài này còn ngon miệng hơn so với người bình thường.
Cuối cùng, đám người Vương Hinh Dư rời đi trong sự cảm động.
Các sinh viên vốn cho rằng mình ở Triều Huy đại thành giết kẻ thù và bảo vệ tổ quốc, điều này đã thể hiện được phẩm cách và ý chí kiên cường bất khuất của người Vân Mộng, đã làm được tất cả những gì mà các thiếu niên của thời đại mới nên làm.
Nhưng so với Lâm Bắc Thần, quả nhiên là còn kém rất xa.
Ngay cả Vương Hinh Dư danh tiếng vang dội nhất, trên đường trở về cũng chìm vào trầm tư và im lặng sâu sắc.
Tiến vào thành, mọi người tạm biệt và chia tay nhau. "Chư vị..."
Mễ Như Yên, người trước giờ luôn rất trầm lặng ít nói, đột nhiên ở phía sau đám đông lớn tiếng nói.
Các học sinh kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía thiếu nữ có mái tóc dài màu vàng nhạt.
Mễ Như Yên siết chặt nắm đấm tinh tế và khéo léo của mình, nói: "Chúng ta cũng phải nỗ lực."
Các thiếu nam thiếu nữ đều quay lại, lòng bàn tay xếp chồng lên nhau. "Nỗ lực."
Giọng nói lanh lảnh vang vọng dưới cổng thành như những hạt trân châu va chạm vào nhau dưới tia hoàng hôn cuối cùng phía chân trời.
......
......
Buổi tối hôm đó, âm u ảm đạm.
Trại Vân Mộng lần đầu tiên cảm nhận được bầu không khí chiến tranh ở Triều Huy đại thành.
Hải tộc đã phát động tổng cộng bốn cuộc tiến công trong đêm.
Tiếng trống chiến và tiếng hét giết trên bức tường thành thứ nhất cũng kéo dài bốn lần.
Lâm Bắc Thần bị đánh thức từ trong giấc mộng đẹp, tức giận đến mức suýt chút nữa muốn tung cánh bay đến lầu trên tường thành, lấy pháo hoả tiễn kiểu 69 ra bắn một phát chết mẹ nó.
Sáng sớm.
Mặt trời lên cao.
Lâm Bắc Thần ngáp dài bước ra khỏi căn lều sang trọng. Phộc phộc!
Năm hoặc người trẻ tuổi mặc y phục rách rưới bị đám người Cung Công ném xuống trước mặt Lâm Bắc Thần.
"Thiếu gia, mấy đồ chó này tối hôm qua lẻn vào trong doanh trại trộm đồ, bị các huynh đệ tuần tra bắt được."
Cung Công nói.
"Tha mạng..."
"Quý nhân tha mạng, bọn ta chỉ là quá đói..."
"Tiểu nhân ở trên có mẹ già 18 tuổi, ở dưới có trẻ nhỏ 80 tuổi ..."
Mấy người trẻ tuổi với giọng nói kỳ quái, dáng vẻ trông xanh xao vàng vọt, gầy gò dinh dưỡng không đầy đủ, quỳ xuống trước mặt Lâm Bắc Thần, không ngừng khấu đầu, sợ hãi đến mức run lẩy bẩy.
Vừa nhìn qua chính là nạn dân xung quanh.
Lâm Bắc Thần vuốt cằm.
"Cho bọn họ mỗi người một viên Bắc Thần Dược Hoàn, sau khi ăn xong thì bắt đi làm việc, biểu hiện tốt thì buổi tối thả bọn họ về."
Lâm Bắc Thần nói.
"Không, tha mạng cho ta."
"Quý nhân, là mẹ già tám mươi tuổi, trẻ nhỏ tám tuổi, ta nói nhầm rồi..." "Không, ta không uống thuốc độc!"
Mấy người trẻ tuổi vô cùng hoảng sợ, cũng không biết Bắc Thần Dược Hoàn trong truyền thuyết rốt cuộc là thứ gì, nhưng vừa nghe thấy tên thì có vẻ rất đáng sợ, liền vùng vẫy gào thét.
Nhưng làm sao có thể đánh bại được một con người máy móc như Cung Công chứ?
Bị người của đội Thành Quản kéo xuống như diều hâu vồ gà ngay tại chỗ.
Âm thanh kinh hoảng gào thét kéo dài từ doanh trại phía xa xa truyền ra.
Điều này khiến một số dân tị nạn đang trốn ở phía xa bên ngoài doanh trại Vân Mộng đột nhiên biến sắc, kinh hoảng không ngớt.