Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 899 - Chương 899: Câu Hỏi Này Hỏi Rất Hay

Chương 899: Câu hỏi này hỏi rất hay

Bại rồi.

Xung quanh vang lên tiếng kinh hô.

"Ây da, không hay, không dừng lại được..."

Dù sao thì đây cũng là đầu tiên Thiến Thiến thực chiến, không ngờ rằng kiếm pháp do công tử truyền dạy lại mạnh mẽ đến vậy, cũng không ngờ đối phương lại là một tên tốt mã dẻ cùi, không chịu nổi một đòn, không cẩn thận đã giống như gọt củ cải vậy, chặt đứt cánh tay của đối thủ, trong lòng lập tức lo sợ.

"Cái gì?"

"Trời......"

"Bây giờ thì có rắc rối lớn rồi."

Xung quanh vang lên tiếng kinh hô.

Biểu hiện phấn khích và kích động trên khuôn mặt của tên râu dê nhất thời ngưng tụ lại.

Gay go.

Cái tên phế vật Trịnh Xá này, lại không phải là đối thủ của một thiếu nữ?

"Tiểu tiện nhân, ngươi to gan lắm, lại dám đả thương người của Tuý Hoa Lâu chúng ta, ngươi toi rồi, không có ai ở khu vực thành thứ hai, thứ ba có thể bảo vệ được ngươi, ngươi..."

Tên râu dê vừa kinh ngạc vừa tức giận nói.

Hắn vốn dĩ cũng là lão giang hồ nhìn mặt mà nói chuyện, nhưng lần này, tới lúc này rồi, hắn vẫn khăng khăng không ý thức được một thiếu nữ có thực lực kinh người như vậy lại chỉ là người hầu, vậy thân phận và địa vị của chủ tử kia không đơn giản đến mức nào chứ.

Cũng không trách hắn.

Là có nguyên nhân.

Một là bởi vì cuộc tuyển dụng ngày hôm nay là ngày thứ hai người Vân Mộng đến Triều Huy đại thành. Những người có thân phận địa vị thực sự sớm đã tiến vào khu vực thành thứ ba ngày hôm qua rồi.

Hai là Vân Mộng thành chẳng qua chỉ là một tiểu thành hẻo lánh. Có thể có đại nhân vật gì chứ?

Các cuộc tuyển công xưa nay đều là như vậy.

Cũng bởi vì hắn đã quen hoành hành trong khu vực thành thứ ba, cho nên mới mất đi sự cảnh giác đáng lẽ phải có.

Lúc này, không những không phát giác được nguy hiểm, mà ngược lại còn thẹn quá hoá giận gào lớn, chuẩn bị dùng thế lực trấn áp người.

"Mẹ nó, thật ồn ào."

Lâm Bắc Thần không kiên nhẫn vẫy tay, nói: "Giết."

Trên khuôn mặt xinh xắn thanh tú của Thiến Thiến vốn dĩ vẫn còn có chút lo sợ, ngay lập tức loé lên một tia sát khí mãnh liệt, căn bản không có chút do dự, thân hình lóe lên, xuất thủ một kiếm.

"Ưm......"

Tên râu dê trợn tròn mắt, đôi tay theo bản năng che cổ họng.

Máu tươi từ trong kẽ tay rỉ ra.

"Ngươi ... ta ... các ngươi ...ưm ưm..."

Hắn không thể nào tin nổi nhìn Lâm Bắc Thần, rồi lại nhìn Thiến Thiến, hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng, mình sẽ phải chết.

Tên râu dê vô lực ngửa mặt ra sau rồi ngã xuống. Phộc.

Ngã xuống đất, cứ như vậy mà tắt thở.

Song Đầu Xà Trịnh Xá ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, kinh hãi đến mức đầu toát mồ hôi lạnh, ngay cả tiếng hét cũng đột ngột ngừng lại, hoảng sợ nhìn đôi chủ tớ tuấn tú giống như nhân vật thần tiên này.

Nam nhân cường tráng cuối cùng cũng ý thức được, chuyện không hay lắm. "Ngươi...ngươi là ai?"

Hắn liên tục lùi lại, vô cùng kinh hãi nói.

"Ha ha ha ha......"

"Câu hỏi này, hỏi rất hay."

Lâm Bắc Thần hai tay phân nhánh, dọc theo gò má vào thái dương, rồi từ từ vuốt ngược lên trên, làm kiểu tóc bối sau đầu, bật cười vô cùng cường điệu.

Tốt quá rồi.

Cuối cùng cũng có người hỏi câu này.

Hắn thực sự đã chờ đợi câu hỏi này quá lâu rồi.

"Nghe rõ đây, mỹ nam chính là ta, ta chính là-- Lâm Bắc Thần."

Sau khi bày tư thế nói xong, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Song Đầu Xà Trịnh Xá, mong chờ được nhìn thấy biểu hiện bàng hoàng, hối hận, sùng bái và sụp đổ hiện ra trong mắt đối phương.

Tuy nhiên--

"Lâm Bắc Thần?"

Trịnh Xá với vẻ mặt mờ mịt, nói: "Ta chưa từng nghe nói qua, đó là ai?" Lâm Bắc Thần:?

Ý gì vậy?

Tên ngu dốt vô tri này lại có thể chưa từng nghe qua tên ta? "Ngươi đừng giả vờ."

Lâm Bắc Thần lạnh lùng nói: "Ta biết ngươi nhất thời không dám tin mình lại có thể khiêu khích một đại nhân vật như ta, ha ha, ai bảo ngươi có mắt mà không nhìn thấy Thái sơn chứ, ha ha ha."

"Ta?"

Trong lòng Trịnh Xá càng hoang mang hơn.

Trong đầu hắn cẩn thận suy đi nghĩ lại vài lần, nhưng thật sự không nghĩ ra được có đại nhân vật nào có cái tên này.

Lâm Bắc Thần có chút phát điên. Mẹ nó.

Cái thứ không bằng chó nhà ngươi, biểu hiện bối rối trên khuôn mặt kia là có ý gì? "Khụ khụ... nhắc một chút, Vân Mộng thần điện."

Trịnh Xá: "?"

"Công điện nghiệm thần."

Trịnh Xá: "?"

"Cuộc thi giao lưu Thiên Kiêu hàng đầu cấp tỉnh." Trịnh Xá: "?"

"Con mẹ ngươi..."

Lâm Bắc Thần nhìn thấy tiểu tử này không biết điều như vậy lập tức thẹn quá hoá giận: "Giết, giết, lại dám giả vờ không biết ta, tội không thể tha thứ... Thiến Thiến, còn sững sờ ra đó làm gì, nhanh giết hắn cho ta.”

Thiến Thiến không do dự xuất thủ.

BIU!

Một đạo huyết tiễn bắn lên bầu trời.

Trịnh Xá đã mang theo sự hoang mang và đầu óc đầy dấu chấm hỏi, kết thúc cuộc đời đầy tội ác của mình.

Ngay cả vào khoảnh khắc khi ý thức của hắn tan biến, hắn vẫn đang tự hỏi bản thân—

Lâm Bắc Thần, rốt cuộc là ai?

Còn lúc này, tất cả các đại đội tuyển công xung quanh, toàn bộ đều sững sờ. Giết người rồi?

Còn giết người của Tuý Hoa Lâu.

Toi rồi, toi rồi, toi rồi.

Xảy ra chuyện lớn rồi.

Người Vân Mộng sắp phải gặp tai ương rồi.

Phía sau Tuý Hoa Lâu chính là vị quý nhân đó.

Nhiều nhất không quá thời gian một nén nhang, cuộc trả thù đẫm máu của Tuý Hoa Lâu chắc chắn sẽ bùng lên mãnh liệt, Vân Mộng trại e rằng sắp máu chảy thành sông.

Một số người tinh mắt đã nhìn thấy một võ sĩ hắc y của Tuý Xuân Lâu đang chạy về phía khu vực thành thứ ba để tìm viện binh.

Bình Luận (0)
Comment