Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 901 - Chương 901: Không Lẽ Hắn Thực Sự Là Đại Nhân Vật

Chương 901: Không lẽ hắn thực sự là đại nhân vật

Tên cầm đầu cưỡi trên Tật Hành Thú là một tên béo khoảng 30 tuổi, da mịn thịt mềm, làn da trắng nõn giống như bột mì nhào nặn. Trên con Tật Hành Thú khác bên cạnh, một võ sĩ trẻ tuổi bung dù ra để che nắng cho tên béo này.

"Bắt lấy hắn."

Tên béo này dùng khăn lụa lau mồ hôi trên đầu bút, không thèm nhìn thẳng Lâm Bắc Thần, rất không kiên nhẫn nói.

Bốn võ sĩ hắc y bên cạnh có tu vi tương tự như Song Đầu Xà Trịnh Xá lập tức rút kiếm lao lên.

"Mẹ nó."

Lâm Bắc Thần mắng chửi một câu: "Còn tưởng rằng sẽ có đại nhân vật gì đó đến, đợi cả nửa ngày, lại là một đàn cá tạp nham kéo đến, lãng phí thời gian của ta... Thiến Thiến, đánh thật tàn nhẫn cho ta.”

Hắn trực tiếp bật chức năng điểm phát sóng WIFI, kết nối tín hiệu với Thiến Thiến.

"Ồ a ......"

Thiến Thiến cảm nhận được một luồng năng lượng quen thuộc truyền vào trong cơ thể, không khỏi đỏ bừng mặt, thấp giọng rên rỉ.

Xoẹt!

Tiểu Ngân Kiếm xuất vỏ.

Kiếm quang lóe lên vài lần.

Bốn kiếm sĩ hắc y lao tới đều lần lượt ngã xuống.

"Trước mặt công tử nhà ta, ai cho ngươi tư cách kiêu ngạo chứ?"

Thiến Thiến nhìn thấy tên mập cầm đầu kia, không khỏi tức giận, đôi mắt hạnh mở to, thân hình lóe lên, một cái tát đã hất văng tên béo trung niên này từ trên Tật Hành Thú rơi xuống.

Tên béo té một cái thất điên bát đảo.

Hắn dường như còn không kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra. Vẻ mặt sững sờ, mỡ trên khuôn mặt phát run, một dấu tay tinh xảo hiện lên rõ ràng, mở miệng oa một tiếng, phun ra một ngụm máu, bên trong còn mang theo ba bốn cái răng.

Mấy chục võ sĩ cưỡi Tật Hành Thú khác ở bên cạnh, trong đó bao gồm sáu đại võ sư, vừa mới kịp phát ra tiếng kinh hô đã bị Thiến Thiến lao tới nhanh như một cơn gió, giống như bà nội tát cháu nội, một người một bạt tai, toàn bộ đều bị hất văng từ trên Tật Hành Thú rơi xuống.

Tiểu tỳ nữ rất thông minh.

Lần này không hề giết người.

Bởi vì công tử nhà mình đã nói là ‘đánh thật tàn nhẫn’. Chứ không phải là ‘giết cho ta’.

Cảm nhận được sức mạnh dường như vô tận đang trào dâng trong cơ thể, Thiến Thiến vô cùng phấn khích, lao vào trong đám đông, tay đấm chân đá.

Nhất thời trong không khí vang lên tiếng kêu gào thảm thiết giống như quỷ khóc sói gào.

Trong nháy mắt, hơn một trăm tên côn đồ và võ sĩ của Tuý Xuân Lâu bao vây Lâm Bắc Thần đã bị một mình Thiến Thiến hạ gục toàn bộ.

Người của các đoàn tuyển công lớn vốn dĩ đã xây dựng sẵn tâm lý, chuẩn bị chứng kiến thảm cảnh của Lâm Bắc Thần ai nấy đều chết lặng.

Bọn họ nhìn vào mắt Thiến Thiến, đâu còn dám có chút bất kính chứ? Quả thực giống như một nữ ma thú khoác da người.

Đây cũng... quá biết đánh rồi, đúng chứ?

Đám người Tuý Xuân Lâu này không hề yếu.

Một trong số bọn họ còn là một đại võ sư đỉnh phong cực kỳ nổi tiếng.

Cách võ đạo tông sư cũng chỉ kém một bước mà thôi.

Kết quả tất cả mọi người đều nhìn thấy, vị đại võ sư đỉnh phong này khi đối mặt với Thiến Thiến, đến cả kiếm còn chưa kịp rút ra đã bị tát rơi xuống đất, tứ chi co quắp không đứng dậy nổi...

Cho dù có là mẹ đánh con trai, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi đúng chứ? Thiếu nữ này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Ba ba ba.

"Thiếu gia, những người này quá yếu, không thể chịu đòn, thật nhàm chán."

Thiến Thiến đánh xong, vỗ vỗ lòng bàn tay, dáng vẻ còn chưa thỏa thích.

"He he, tiểu nha đầu ngươi gần đây có tiến bộ. Dáng vẻ lặng lẽ làm màu này rất là tinh tuý, rất có khí phách danh sĩ của thiếu gia ta.”

Lâm Bắc Thần đưa tay lên nắm lấy mặt của Thiến Thiến, bóp thật hung hãn.

Bóp khuôn mặt hơi tròn trĩnh của tiểu tỳ nữ hồn nhiên ngây thơ biến hình giống như cá vàng, cánh môi đỏ mọng xinh tươi vểnh lên, trông vừa dễ thương vừa gợi cảm.

Miệng của một nhóm người xung quanh, nhất thời toàn bộ đều mở thành hình chữ O.

Cảnh này thậm chí còn có sức xung kích thị giác hơn so với việc Thiến Thiến đánh đám người sấp mặt vừa rồi.

Đây là một con khủng long bạo chúa cái.

Lại có thể bị tên tiểu bạch kiểm này khinh bạc như vậy. Nhưng tiểu cô nương này còn có vẻ hưởng thụ và thẹn thùng. Không có thiên lý.

Đẹp trai thì có thể muốn làm gì thì làm sao?

Tên tiểu bạch kiểm này đã tu mấy kiếp mới có thể có được một tỳ nữ có thức lực và sắc đẹp song toàn như vậy chứ?

Không lẽ hắn thực sự là một đại nhân vật?

Lâm Bắc Thần vẫy tay về phía Vân Mộng trại.

Đám người Cung Công, Trang Bất Chu lập tức lao ra.

Sở dĩ vừa rồi bọn họ không động thủ là vì nhìn thấy động tác tay mà thiếu gia âm thầm đưa ra--các ngươi lui xuống, ta muốn làm màu.

"Đem mấy tên khốn kiếp này vào trong doanh trại cho ta, để bọn họ làm việc nặng nhọc, chỗ nào cần thì phái bọn họ ra... không làm việc chăm chỉ thì đánh một trận tơi tả cho ta, đánh chết thì ném ra ngoài cho chó hoang ăn.”

Cơn giận của Lâm Bắc Thần vẫn còn chưa nguôi. Trang Bất Chu vừa nghe vậy lập tức vui mừng.

Được đấy.

Cảm giác như người thay thế đã đến rồi.

Nhớ lúc đầu, hắn và một ngàn Tân Tân Vệ đào mỏ ở Tiểu Tây sơn, phải gọi là rất cay đắng-- đặc biệt là mình không cẩn thận đánh mông ngựa đánh tới vó ngựa, một mình làm mấy phần công việc. Bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy không rét mà run.

Hôm nay, cuối cùng đã có người nối gót bước chân của mình, trở thành một Culi mới. Còn mình thì biến hoá nhanh chóng trở thành giám sát.

Địa vị tăng vọt.

"Thiếu gia, ngài cứ nhìn cho rõ đây."

Trang Bất Chu vuốt ống tay áo, nhất thời phấn khích vô cùng nói.

Ba.

Lâm Bắc Thần cho một bạt tai vào gáy hắn, nói: "Đã nói bao nhiêu lần, gọi ta là anh dũng vô địch đại nguyên soái.”

Bình Luận (0)
Comment