"Vâng."
Trang Bất Chu vội vàng thay đổi lời nói: "Tuân mệnh, anh dũng vô địch đại nguyên soái."
Trong trái tim của mỗi một mỹ nam đều có một giấc mộng quân dân.
Đặc biệt là đối với loại thiếu niên trẻ trâu như Lâm Bắc Thần, càng hận không thể thống trị hải lục không, cai quản người thần ma, dưới trướng đã có một đội quân tinh nhuệ như Trang Bất Chu, còn không thể cho mình một chức vụ và quân hàm Cuồng Huyền Khốc Duệ Điếu Tạc Thiên sao?
Anh dũng vô địch đại nguyên soái chính là chức vụ và quân hàm mà Lâm Bắc Thần tạm thời đặt cho mình.
Trong thổ vị mang theo sự độc đoán. Trong độc đoán mang theo sự kiêu ngạo. Trong kiêu ngạo mang theo sự cao quý.
Quả thực là hoàn hảo.
Dưới ánh mắt nhìn trân nghẹn lời của mọi người trong đội tuyển công, chỉ thấy một nhóm quân sĩ tinh thần hung hãn như hổ như sói lao ra khỏi Vân Mộng trại rách nát, xách đám người Tuý Xuân Lâu giống như xách gà con, lôi toàn bộ vào trong doanh trại...
Đậu xanh rau má!
Đồng tử của những người này suýt chút nữa nổ tung.
Còn có chuyện như vậy?
Trong nháy mắt, hơn trăm người đã bị người Vân Mộng bắt làm tù binh?
Ngay cả cao thủ cấp đại võ sư đỉnh phong kia cũng chỉ vừa mới lấy lại sức lực, toàn thân bộc phát ra Huyền khí, định vùng vẫy, kết quả bị sĩ quan cầm đầu kia—đúng, chính là sĩ quan trông giống như một con chó xù khúm núm trước mặt tiểu bạch kiểm kia, trực tiếp tát một cái ngã lăn xuống đất rồi lôi vào trong doanh trại! Chỉ khúm núm với Lâm Bắc Thần.
Đối với người khác thì trọng quyền xuất kích?
Đám người của nhóm tuyển công này quả thực đã được đổi mới thế giới quan của mình.
Chết tiệt, đây là một đám lưu dân chạy nạn tới đây sao? Đây căn bản chính là một bầy mãnh hổ vượt biên.
Đặc biệt là những quân sĩ kia.
Vừa nhìn qua đã biết không phải là binh sĩ bình thường.
Chắc chắn là đội quân tinh nhuệ qua muôn ngàn thử thách.
Quân sĩ như vậy không chỉ có một, mà là trên trăm người, lại không xuất hiện trên chiến trường bảo vệ tường thành, mà xuất hiện ở Vân Mộng trại, cái nơi mà chim không thèm ị này.
Thông tin đằng sau, suy nghĩ kỹ thì cực kỳ đáng sợ. Những người này cũng dần dần tỉnh táo trở lại.
Không đúng.
Tiểu bạch kiểm thần kinh này, e rằng có lai lịch rất lớn.
Nhưng tại sao lại chưa từng nghe nói về lai lịch của anh chàng này?
Một số người bắt đầu suy tính trong lòng, khi về nhất định phải báo cáo thật rõ ràng cho ông chủ, điều tra kỹ càng về nội tình của cái gã tên Lâm Bắc Thần này, để tránh không cẩn thận chọc giận đại nhân vật.
Lúc này, Lâm Bắc Thần cũng nhìn về phía bọn họ.
"Lũ quê mùa, nhà quê các ngươi, đến cả tên của ta còn không biết, thực sự chưa từng nhìn thấy thế giới mà, quay về nghe ngóng cho thật kỹ.”
Anh dũng vô địch đại nguyên soái tức giận hầm hừ liếc nhìn xung quanh một vòng.
"Còn nữa, tuyển công thì cứ thành thật mà tuyển công, đừng để ta biết các ngươi trộm gian dùng mánh lới, ăn bớt tiền lương, ngược đãi công dân. Người Vân Mộng chúng ta không phải dễ bắt nạt."
"Ai dám bắt nạt người của ta, ta sẽ giết cả nhà hắn."
"Cũng không đi hỏi thăm thử xem, Lâm Bắc Thần ta rốt cuộc tàn nhẫn đến thế nào."
"Giống như loại nơi này..."
Lâm Bắc Thần vừa nói vừa giẫm lên bảng hiệu của Tuý Xuân Lâu, hung hãn nói: "Dám đến doanh trại của ta mua bán người ư? Quả thực là tìm chết. Các ngươi quay về nói với tên ngốc đứng sau Tuý Xuân Lâu rằng, chuyện này không chơi. Bảo hắn trong vòng ba ngày, chuẩn bị 50 vạn tiền vàng, đến cửa bồi thường xin lỗi, nếu không, đợi đến khi lão tử đến cửa, vậy thì không phải bồi thường tiền là có thể giải quyết được.”
Nói xong, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Thiên, xoay người bước vào trong trại.
Một nhóm người trong đội tuyển công, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoàn toàn chết lặng.
Trong mắt của một số người lại hiện lên vẻ hưng phấn. Có chuyện lớn sắp xảy ra.
Đồng thời lúc này.
Phía sau gò đất ở phía xa, những nạn dân khác đang chăm chú theo dõi cảnh này cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Sơn ca, chúng ta rút lui đi."
"Đúng vậy, không thể khiêu khích nổi."
"Đây là cao thủ, đây là cao thủ..."
"Nhị Cẩu Tử không cứu được thì cứ coi như hắn đã chết đi, quay về nhanh chóng thuyết phục nương tử hắn tái hôn và sống với một nam nhân khác..."
"Rút. Sau này đừng ai khiêu khích người Vân Mộng nữa."
Một đám nạn dân hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn ra, ở sau gò đất thương lượng một hồi, vẫn là cút về làm người mới, hoàn toàn dập tắt suy nghĩ chuẩn bị cướp giật.
Chính vào thời điểm này--
"Ồ, Sơn ca, ngươi nhìn xem, đằng kia lại có động tĩnh."
Một nạn dân rất kinh ngạc chỉ về hướng Vân Mộng doanh trại.
Chỉ thấy mấy chục người Vân Mộng, mang người ra đứng ở cổng trại, cũng bắt đầu dựng gian hàng tuyển công. Mười mấy lá cờ trực tiếp mở ra, phất phới trong gió, bên trên viết những yêu cầu về cương vị công tác khác nhau.
"Khẩn cấp tuyển công nhân xây dựng..."
"Khẩn trương tuyển những nông dân có kinh nghiệm phong phú..."
"Tuyển thợ làm vườn, học việc dược sư..."
"Tuyển gấp thợ mộc..."
Bên trên được viết rất rõ ràng bằng chữ lớn, các loại tuyển công, yêu cầu, còn đãi ngộ toàn bộ đều chỉ có bốn từ——
Bao ăn bao no.
Đừng coi thường bốn chữ này, đối với người ở khu vực thành thứ ba có lẽ là không có sức hấp dẫn gì, nhưng đối với các nạn dân ở khu vực thành thứ hai mà nói, chắc chắn là một cám dỗ lớn.