Trong căn lều sang trọng, đây là lần đầu tiên đám dân lưu lạc ‘Sơn Ca’ có thể nhìn Lâm Bắc Thần ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác trong lòng khác hẳn so với trước đây.
Bọn họ cũng không dám lắm mồm, ôm lo lắng về tương lai sắp tới, sợ hãi đối với màn biểu diễn thần kinh của Lâm Bắc Thần trước đó, nhìn chăm chú cái thứ chữ như gà bới trên trang giấy lớn.
Cả nửa ngày.
Trong căn lều lớn sang trọng im lặng như tờ.
Khung cảnh đám công nhân kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối sau khi xem xong bản thiết kế, lập tức kinh ngạc như gặp thiên nhân, liền cúi đầu bái lạy, quỳ xuống đất mà hét lên rằng ‘Bản vẽ này chỉ trên trời mới có, tại sao đại thiếu lại có thể vẽ ra được chứ?” như trong tưởng tượng và mong đợi của Lâm đại thiếu vốn không hề xuất hiện.
Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên im lặng.
Trong đại trướng có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
"Thế nào?"
Lâm Bắc Thần có chút chột dạ nói: "Không hiểu sao?"
Hắn đã dựa theo trí nhớ kiếp trước của mình, cải tạo biệt thự và tiểu viện được thiết kế theo nông thôn mới của chủ nghĩa xã hội, phác thảo nó theo phương thức mà người của thế giới này có thể hiểu được một cách đại khái.
Chắc hẳn là rất đơn giản.
Cái này không phải vừa nhìn thoáng qua đã sinh động như thật rồi sao?
"Thiếu gia, ở đây... ờ, còn ở đây nữa... có ý gì vậy?"
Một fan não tàn đáng tin cậy như Liêu sư phụ, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi. Lâm Bắc Thần che trán.
Tỏ vẻ thất bại rồi.
Xem ra ý tưởng của mình quá tiên tiến.
Những người thiết kế này không thể hiểu được.
Ôi.
Cuộc sống của một nhà thông thái.
Thực sự là cô đơn như tuyết.
Hắn đành phải kìm nén nỗi thất vọng trong lòng, kiên nhẫn giải thích.
Trọn vẹn một canh giờ sau đó.
Khi các sư phụ già với kinh nghiệm phong phú từ trong đại trướng bước ra, vẫn còn mơ mơ hồ hồ, dáng vẻ như hiểu mà không phải hiểu.
Liêu sư phụ đột nhiên hiểu được, ánh mắt và biểu hiện phức tạp đến cực điểm của Ngô Phượng Cốc và Đường Thiên khi bước ra khỏi đại trướng trước đó, rốt cuộc là như thế nào.
Hai nhóm người chắc chắn là đã phải trải qua đòn đả kích tinh thần giống nhau.
Liêu sư phụ và những người khác vừa đi vừa thương lượng thảo luận với nhau, có lẽ là đã hiểu được Lâm đại thiếu muốn căn phòng như thế nào.
Nhưng để xây dựng, e rằng sẽ rất khó khăn. Nhưng mà vì Lâm đại thiếu đã yêu cầu như vậy, vậy thì cứ theo cách này mà xây dựng đi.
Nếu cuối cùng không xây dựng được, Lâm thiếu gia đoán chừng cũng sẽ có cách.
Còn về phần tại sao Lâm đại thiếu lại muốn xây một ngôi nhà như vậy... Đây không phải là điều mà những người như bọn họ nên hỏi.
Có thể dốc sức cho Lâm thiếu gia đã là một chuyện vô cùng vinh quang rồi.
Còn đám người Sơn ca từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, một câu cũng không dám xen mồm vào, thành thật đi theo sau Liêu sư phụ và những người khác, thỉnh thoảng lén nhìn môi trường bên trong Vân Mộng trại một chút.
Rất đơn sơ.
Quả thực là chỉ mới đặt chân đến đây.
Nhưng trong sự đơn sơ, lại thể hiện ra một loại quy hoạch chặt chẽ có trật tự.
Một số thanh niên cao lớn vạm vỡ, vừa nhìn qua đã biết là cao thủ cảnh giới võ sư đang đào giếng trên mặt đất.
Trong doanh trại đã không còn thiếu nước nữa.
Điều này khiến đám người Sơn ca rất ngưỡng mộ
Môi trường của khu vực thành thứ hai rất hoang vu, trước đó để đề phòng Hải tộc lợi dụng nguồn nước để tiến công, ngay cả sông hộ thành của Triều Huy đại thành cũng bị lấp, cũng ngăn cách hoàn toàn với hầu hết các con sông ở phía nam, dẫn đến tình trạng thiếu hụt nước ngầm trong thời gian này.
Nguồn nước vô cùng khan hiếm.
Các trại nạn dân khác rất khó có một cái giếng.
Bởi vì người bình thường hoàn toàn không thể đào tới độ sâu đó được.
Nhưng trong Vân Mộng trại có rất nhiều cao thủ võ đạo, đối với bọn họ mà nói, đào giếng hiển nhiên là không có gì khó khăn.
Hơn nữa, Sơn ca và những người khác cũng đã phát hiện ra rằng những người trong doanh trại này hoàn toàn khác với những nạn dân ở những nơi khác.
Mỗi một người ở đây, trên khuôn mặt đều nở nụ cười tự tận đáy lòng, cho dù y phục bình thường, nhưng cũng được may vá và giặt sạch sẽ, không hề có một chút nhếch nhác, cực khổ mà ngược lại đều là những nụ cười hạnh phúc, tràn đầy hy vọng về tương lai.
Thậm chí còn vui vẻ hạnh phúc hơn những người ở khu vực thành thứ ba.
Loại thần thái tràn đầy hy vọng trong xương cốt kia, tuyệt đối không thể nào ngụy trang ra.
Điều đáng nói hơn là những người này đều có một sự sùng bái mù quáng khó hình dung bằng lời đối với tiểu bạch kiểm thần kinh kia.
Quả thực giống như một tín đồ trung thành của tông giáo đối mặt với chủ thần tín ngưỡng của mình.
Dưới sự lãnh đạo của mấy vị lão sư, bọn họ đã đến được địa điểm mà Lâm Bắc Thần đã lựa chọn để xây nhà, ở đây đã có một trăm binh sĩ của quân đội đào mỏ đang cầm công cụ xây dựng chờ đợi từ lâu, tất cả đều nghe theo chỉ dẫn của các thợ cả.
Sơn ca là thủ lĩnh của nhóm nạn dân đã mạo hiểm gia nhập vào Vân Mộng trại.
Tên thật của hắn là Dương Đại Sơn, thân hình cao to vạm vỡ, đôn hậu cẩn thận có thể dựa vào giống như một ngọn núi cho nên một số đồng bọn đã đi theo bên cạnh hắn, nguyện gọi hắn một tiếng Sơn ca.
Bọn họ đều là dân lưu lạc đến từ Ngân Diễm thành.
Dương Đại Sơn biết sơ về Huyền khí, trời sinh thần lực. Vốn dĩ có thể có một công việc nào đó và tiến vào khu vực thành thứ ba, nhưng để chăm sóc cho hơn một nghìn đồng hương của Ngân Diễm thành đã cùng nhau đi đến Triều Huy thành, hắn vẫn luôn ở lại vùng đất hoang vu này.
Hắn không nói quá nhiều lời vô nghĩa, rất tôn trọng Liêu sư phụ và những người khác, làm việc chăm chỉ cả ngày.
Tới buổi tối, tiền công được quyết toán.
Bọn họ nhận được hai viên Bắc Thần Dược Hoàn.
Còn sự trả thù của Tuý Xuân Lâu như trong tưởng tượng cũng không hề đến.