Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 905 - Chương 905: Kỵ Sĩ Bị Lột Sạch Rồi

Chương 905: Kỵ sĩ bị lột sạch rồi

Trời tối dần.

Sơn ca Dương Đại Sơn và những người khác đang trên đường trở về.

"Lão Bát, chiều nay các ngươi làm gì vậy?"

Dương Đại Sơn hỏi.

Nạn dân được gọi là Lão Bát kia, khoảng hai lăm hai sáu tuổi, là một nông dân thâm niên ở Ngân Diễm thành. Tổ tiên 8 đời đều làm nghề này. Nghe vậy đáp: "Buổi chiều, ta theo nông dân của người Vân Mộng cùng nhau mở mang nông điền, khai khẩn một trăm mẫu lúa mạch trên vùng đất bị nhiễm kiềm... "

"Trồng trọt lúa mạch bây giờ ư?"

"Đúng vậy, hiện tại đã là cuối đông rồi, cho dù là trồng lúa mạch cũng không còn kịp nữa."

"Hơn nữa, ở đất nhiễm mặn, cho dù thời tiết thích hợp cũng không thể trồng ra được lúa mạch non. Căn bản chính là đang lãng phí thời gian, hạt giống gieo xuống toàn bộ đều uổng phí cả rồi..."

Mấy đồng bọn khác nghe thấy đều rất kinh ngạc.

"Lâm đại thiếu kia, không phải thật sự là một tên não tàn đấy chứ?"

Lão Thất nói thêm: "Chiều nay, ta được phân nhiệm vụ đi đào dược điền cùng với một người tên An Mộ Hi. Một ngày cũng đào cả trăm mẫu, nhưng ai ai cũng biết, trên đất nhiễm mặn ngay cả lúa mạch cũng không thể trồng ra được, huống hồ là dược liệu, điều kiện sinh trưởng càng khắc nghiệt hơn."

"Lão Tứ, còn ngươi thì sao? Hôm nay ngươi đi làm cái gì vậy?"

"Ta? Ồ, ta cả ngày đều vận chuyển đất vàng đào giếng ra. Nghe nói là muốn nung gạch."

"Chuyện này cũng rất kỳ quái..."

Mọi người ngươi một câu, ta một câu mà bàn tán.

"Đúng rồi, các ngươi nói, Bắc Thần Dược Hoàn mà người Vân Mộng cho chúng ta, có thể nào có độc không? Ăn một viên thì no bụng cả một ngày một đêm, có thể nào có vấn đề không?"

Có người đột nhiên nói.

Sơn ca Dương Đại Sơn nói: "Chắc là không có vấn đề gì đâu, ngươi không nhìn thấy sao? Khi những người Vân Mộng kia nói về Bắc Thần Dược Hoàn, vẻ mặt rất tự hào, bản thân bọn họ cũng đã ăn rất nhiều."

"Chuyện này cũng là..."

"Thật quá thần kỳ rồi, ăn một viên thuốc, một ngày một đêm không đói, quả thực là thần vật, nếu như truyền ra ngoài, e rằng các quý nhân trong khu vực thành thứ ba kia đều đỏ mắt cả lên."

"Chỉ là không biết chi phí bào chế thuốc có cao hay không."

"Chắc chắn là không cao, nếu không, bản thân người Vân Mộng cũng không thể ăn nổi."

Giữa tiếng bàn tán sôi nổi của nhóm người, đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện tiếng vó ngựa ầm ầm.

Đưa mắt nhìn lên, biểu hiện của mấy người nhất thời thay đổi rõ rệt, lập tức tìm một gò đất khuất rồi trốn ở phía sau.

Chỉ thấy ở nơi cách đó một ngàn mét, một đội quân giáp trụ màu đen đã phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, lao nhanh về phía Vân Mộng trại.

Có ít nhất năm trăm người.

Khác với đám người ô hợp vào ban ngày kia, đây là một đội quân tinh nhuệ thực sự.

Mặc dù không giương cờ hiệu, đồng thời phiên hiệu trên người cũng bị xé mất, nhưng ngay cả những người dân lưu lạc như bọn họ cũng có thể nhìn ra được, đây chắc hẳn là quân tinh nhuệ của một đội quân nào đó trong Triều Huy Quân.

Nhìn từ xa, đằng đằng sát khí khiến người ta sợ hãi.

"Gay go, nhất định là sự trả thù của Tuý Xuân Lâu."

“Nghe nói người đứng sau chống lưng cho Tuý Xuân Lâu chính là một đại tướng tay nắm thực quyền trong Triều Huy Vệ, dưới trướng nắm giữ chiến lực vạn người ở Nguy Sơn Bộ... phái ra một nửa tiểu đoàn 500 người cũng là lẽ đương nhiên thôi."

"Nhưng tự ý điều động quân đội để đối phó với người mình như vậy là trái quy định."

"Ngươi thì biết cái rắm gì, quy củ đều là để khống chế đám dân thấp hèn như chúng ta..."

"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Đúng vậy, có cần tranh thủ thời gian đi báo tin cho đám người Lâm đại thiếu không?"

"Tìm chết à, chúng ta chạy nhanh hơn Tật Hành Thú sao?”

"Ồ, Vân Mộng trại sắp kết thúc rồi."

"Hay là... chúng ta nhanh chóng quay về doanh trại của chúng ta?" Mọi người đều có chút sợ hãi.

Mặc dù buổi chiều đã làm việc ở Vân Mộng trại rất lâu, đối đãi cũng không tồi, nhưng trong tình huống như vậy, chắc chắn không thể nào cùng đi vào chỗ chết với người Vân Mộng.

Dương Đại Sơn hít sâu một hơi, xa xăm nói: "Chờ một chút nữa, chúng ta ở đây xem thử tình huống."

Một nhóm người nhìn vào Bắc Thần Dược Hoàn trong tay, rồi lại nhìn về phía Vân Mộng trại ở phía xa, không kìm được đều đồng loạt thở dài một hơi.

Nếu như Vân Mộng trại không đắc tội với đại nhân vật của khu vực thành thứ ba vậy thì đó là một nơi làm việc rất tốt. Làm nửa ngày ngoài ăn no ra, còn có thể nhận được hai Bắc Thần Dược Hoàn, mang chúng về hoà trộn trong nước để cho người trong gia đình uống hết, chắc chắn có thể chống lại cơn đói trong một thời gian dài.

Là một công việc sống qua ngày rất tốt.

Nhưng mà bây giờ......

Ôi.

Muốn trách thì trách Lâm đại thiếu kia não có lỗ, cứ nhất định phải đắc tội với Tuý Xuân Lâu.

Một nhóm người ở phía sau gò đất mỏi mắt mong chờ.

Nhiệt độ giảm cực nhanh vào đêm đông.

Rất nhanh sau đó cả nhóm người liền cảm thấy mình sắp lạnh cóng rồi.

"Hay là chúng ta quay về đi, chắc chắn Vân Mộng trại sắp kết thúc... Hả?"

Lão Bát nói nửa chừng, đột nhiên ngẩn người.

Hắn chỉ vào màn đêm xa xăm, nói: "Mau nhìn xem, đó là cái gì?"

Mọi người đưa mắt nhìn theo.

Chỉ thấy một con Tật Hành Thú từ hướng của Vân Mộng trại phi nhanh tới, kỵ sĩ trên lưng chính là binh sĩ của quân đội không có phiên hiệu khí thế hừng hực kia.

Nhưng cảnh tượng hoàn toàn khác với kiểu áp giáp nghiêm nghị, khí thế hung hãn trước đó.

Kỵ sĩ lúc này, y phục trên người đều đã bị lột sạch, chỉ mặc một cái quần cộc, cho dù là trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy một vệt trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ liều mạng vỗ vào Tật Hành Thú dưới háng, giống như đang chạy thoát thân, thỉnh thoảng còn nhìn lại đằng sau...

Phút chốc, kỵ sĩ đã vụt qua và biến mất trong màn đêm xa xăm.

Đám người Dương Đại Sơn và Lão Bát đưa mắt nhìn nhau.

Tất cả bọn họ đều nhìn ra được vẻ khó tin trong mắt đối phương.

Bình Luận (0)
Comment