"Nếu như... ta đoán không lầm, năm trăm kỵ sĩ tinh nhuệ đi gây phiền phức, hình như đều thất bại cả rồi?"
"Cái người chạy trốn này, e rằng cũng là cố ý thả ra, bằng không cũng sẽ không bị lột sạch giáp trụ và y phục... chậc chậc, Vân Mộng trại lại có thể kinh khủng như vậy sao?"
"Chuyện này cũng quá khó tin rồi, lần này thời gian đi đi về về tổng cộng cũng chỉ một nén hương, hơn năm trăm kỵ sĩ tinh nhuệ của Triều Huy Quân, cứ như vậy mà bị quét sạch toàn bộ sao?"
Dương Đại Sơn và những người khác càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường.
Nhưng ngoài lời giải thích này, lại không có khả năng nào khác.
"Đi, các ngươi mau quay về doanh trại, không thể tiếp tục ở lại đây nữa."
Dương Đại Sơn thúc giục một tiếng, mọi người vội vàng lao nhanh về phía doanh trại của mình.
Triều Huy Quân bị tổn thất lớn, người Vân Mộng còn cố ý thả người về báo tin, đây là sự khiêu khích lớn như thế nào chứ, e rằng sau đêm nay còn có chuyện khủng khiếp hơn xảy ra.
Bọn họ chỉ là những con cá tạp nham, không dám bị cuốn vào loại chuyện lớn này.
Vì vậy, nhanh chóng về nhà trước rồi nói.
Cả đêm nay, Dương Đại Sơn không thể ngủ ngon giấc.
Hắn luôn bị những tiếng động nhỏ đánh thức, sau đó mồ hôi nhễ nhại mà ngồi dậy, xuyên qua kẽ hở của túp lều tranh, hắn nhìn thấy khung cảnh hoang vu ở bên ngoài trại, những hàng rào gỗ ngay cả chó hoang bình thường cũng không cản nổi, trông còn không bằng Vân Mộng trại vừa mới chuyển đến được hai ngày.
Hắn đột nhiên có chút ngưỡng mộ người Vân Mộng.
Bất kể đêm nay vận mệnh của bọn họ có như thế nào, ít nhất bọn họ cũng có một trụ cột tinh thần để dẫn dắt cho con đường phía trước- ngay cả khi trụ cột tinh thần này trông có vẻ não không bình thường.
"Hy vọng ngày mai vẫn có thể nhìn thấy Vân Mộng trại."
Dương Đại Sơn nhìn thê tử cùng với ba đứa con cuộn mình nằm ngủ say bên cạnh, trên người đắp cỏ khô, trong mắt loé lên một chút vẻ giám định.
Năm mười tám tuổi, nàng là một mỹ nữ nổi tiếng trong tiểu thành, nhưng cuối cùng nàng lại lựa chọn gả cho một tên trầm lặng ít nói như hắn.
Mười năm nay, bận trong bận ngoài, hiền lành rộng lượng, chống đỡ gia đình này, còn sinh cho hắn ba nhi tử hai nam một nữ.
Mười năm đồng cam cộng khổ hướng về phía trước, vinh nhục cộng hưởng.
Cho dù là trong những lúc khó khăn và nguy hiểm nhất trên con đường trốn chạy, cũng là nàng mấy lần liều mạng, khích lệ nàng và các con, mới để cả gia đình có thể đến Triều Huy thành sống đoàn tụ.
Nàng và bọn trẻ là dũng khí và động lực để hắn sống tiếp.
Cho dù như thế nào, cho dù phải trả giá như thế nào, hắn đều phải bảo vệ bọn họ, cho bọn họ ăn no, không phải chịu rét chịu đói.
Dương Đại Sơn đã quyết định rằng sáng sớm ngày mai, hắn nhất định phải đến Vân Mộng trại xem thử.
Nếu như Vân Mộng trại không bị diệt vong, hắn vẫn sẽ tiếp tục làm việc ở đó. Trong doanh trại đó có một thứ không thể nào nói rõ được thu hút hắn.
Ngày hôm sau.
Có một lớp sương dày bao phủ trên mặt đất.
Một tiếng khóc thảm thiết đánh thức Dương Đại Sơn từ trong giấc mộng.
Khi hắn đột nhiên bật dậy, phát hiện thê tử và ba đứa con đều đã tỉnh dậy.
"Vũ Đại bên cạnh đêm qua đã không qua khỏi, thương thế phát tác, thêm với thời tiết lạnh giá, đau đớn và lạnh cóng mà chết..."
Thê tử từ ngoài cửa bước vào, vẻ mặt ủ rũ nói.
Phu thê Vũ Đại là chủ nhân của một túp lều tranh khác bên cạnh, cũng giống như bọn họ, hai phu thê dẫn theo 3 đứa con chạy nạn tới đây.
Khác nhau ở chỗ, Vũ Đại là cảnh giới võ sĩ cấp bốn, tu vi Huyền khí không tồi, cho nên đã ứng tuyển vào Phi Ngưu Thần Thuẫn đội ở khu vực thành thứ ba, một tháng có thể có một tiền vàng, đã từng khiến người trong doanh trại Ngân Diễm thành rất ngưỡng mộ.
Đáng tiếc, mười ngày trước, Vũ Đại bị người ta khiêng về ném ở cổng trại, nghe nói là trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, đánh nhau với người ta mà bị trọng thương.
Vốn dĩ là một người cao to thân thể cường tráng, lúc này đã phải nằm liệt giường không dậy nổi, để trị thương cho nam nhân, thê tử của Vũ Đại đã tiêu hết số tiền được tiết kiệm từng chút một trong gia đình, sau đó bị ép trở thành kỹ nữ, chịu khổ nhịn nhục, kết quả vẫn không cứu được mạng của nam nhân...
Nghe thấy tiếng khóc thê lương thảm thiết của thê tử Vũ Đại, Dương Đại Sơn phiền muộn một hồi.
Hắn cầm lòng không đậu nảy sinh một loại cảm xúc thỏ chết cáo bi.
Đây chính là số mệnh của dân lưu lạc.
Thực ra, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Dương Đại Sơn không lựa chọn làm việc ở khu vực thành thứ ba.
Trong các trại nạn dân lớn, những người đi làm việc ở khu vực thành thứ ba thường xảy ra hiện tượng chết và bị thương, đối với những quý nhân cao cao tại thượng kia mà nói, tính mạng của nạn dân dường như không phải là mạng, mà là ngọn cỏ bên đường, có thể tuỳ ý nhổ, tuỳ ý dùng.
Dương Đại Sơn không sợ chết.
Nhưng hắn sợ chết thì không thể bảo vệ vợ con.
"Trong này còn có một viên Bắc Thần Dược Hoàn, Dĩnh Nhi, nàng đun một ít nước sôi, hoà tan và trộn đều, uống cùng với bọn trẻ thì có thể chống lại cơn đói. Ta và mấy người Lão Bát sẽ đi đến Vân Mộng trại xem thử...... "
Dặn dò thê tử vài câu, Dương Đại Sơn và mấy người Lão Bát tập hợp, thảo luận một chút, ôm một tia may mắn, từ từ đi về phía Vân Mộng trại.
Sau thời gian một nén nhang.
Đám người Dương Đại Sơn đã đến nơi cần đến, nhìn về phía Vân Mộng trại không chút tổn thất ở phía xa, bọn họ rơi vào sững sờ.
Cái này......
Không lẽ hơn năm trăm kỵ sĩ tinh nhuệ hôm qua vốn không hề đến tiến công Vân Mộng trại, là bọn họ nghĩ nhiều rồi sao?
Đừng nói là phá cánh cửa gỗ mới được xây dựng của Vân Môn trại kia, ngay cả trong vùng đất hoang vu bên ngoài doanh trại, về căn bản đều không nhìn thấy chút dấu vết của chiến tranh.
Người Vân Mộng trong doanh trại vẫn đang rộn ràng niềm vui.
Một cảnh tượng bận rộn.