Liêu Vĩnh Trung rất có thiện cảm với thanh niên xứ khác có tay nghề xuất sắc làm việc chăm chỉ này, kiên nhẫn giới thiệu: "Đó là chiến sủng do Lâm đại thiếu nuôi, Quang Tương, ngươi đừng coi thường Quang Tương, nó chính là ma thú cấp Vương, ngay cả tông sư võ đạo cũng có thể nghiền áp, con hổ nhỏ bên cạnh là con đỡ đầu của Quang Tương, cũng là huyết mạch của ma thú cấp Vương... "
Dương Đại Sơn lại lần nữa sững sờ.
"Vương Vương Vương... ma thú cấp Vương?" Hắn lắp ba lắp bắp nói.
Liêu Vĩnh Trung tự hào và phấn khích gật đầu, nói: "Đúng vậy, đều là Lâm đại thiếu bồi dưỡng ra. Lâm đại thiếu quả thực chính là vị thần toàn năng."
Dương Đại Sơn lại hỏi: "Những hán tử cởi trần kia, bọn họ là..."
"Ồ, ngươi nói đám phế vật kia à."
Liêu Vĩnh Trung khịt mũi một tiếng, nói: "Một đám binh sĩ không biết từ đâu đến, không biết sống chết. Nửa đêm hôm qua đến tấn công doanh trại. Ha ha, Lâm đại thiếu và chủ nhiệm Sở bọn họ đều không ra tay, chỉ có hai vị cô nương Thiến Thiến và Thiên Thiên dẫn theo một trăm quân đào khoáng đã bắt toàn bộ bọn họ làm tù binh. Lâm đại thiếu nhân từ nương tay, không giết bọn họ mà chỉ lột bỏ y phục, bảo bọn họ đi đốn cây rừng và thu thập đá để chuộc tội... "
Dương Đại Sơn lại lần nữa choáng váng.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ngày hôm nay, sự chấn động mà hắn nhận được quả thực còn nhiều hơn so với mấy chục năm qua.
Bắc Thần Dược Hoàn, ma thú cấp Vương, tỳ nữ bạo lực, Đội quân khai khoáng...
Đám người sống trong Vân Mộng trại này, rốt cuộc là quái vật gì vậy?
Hắn đang định nói gì đó thì từ phía xa bên ngoài doanh trại đã nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm.
Hai mươi con tuấn mã, giống như những mũi tên rời dây cung, sau lưng cuốn theo chuỗi lốc xoáy bụi bặm, lao nhanh về phía Vân Mộng trại bên này.
Các kỵ sĩ trên ngựa đều được trang bị giáp trụ sáng rõ, khí thế uy nghiêm. Trong lòng Dương Đại Sơn liền giật mình.
Đó là sĩ quan giáp trụ của Triều Huy Quân.
Có đại nhân vật đến.
Đặc biệt là bóng người cưỡi bạch mã ở đằng trước, thân mặc một bộ giáp trụ màu trắng bạc, trên mũ giáp, một sợi dây tua màu đỏ bay phất phơ trong gió, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
Người này cao lớn uy vũ, anh tuấn phi phàm.
Cách một khoảng xa cũng có thể cảm nhận được một cỗ uy áp mạnh mẽ, giống như ngọn núi sụp đổ trước mặt, khiến cho Dương Đại Sơn cầm lòng không đậu nảy sinh một cảm giác ngột ngạt khó thở.
Đây chắc chắn là đại nhân vật trong đại nhân vật.
Ít nhất là tướng quân cấp doanh chủ.
Tổ chức quân sự của đế quốc Bắc Hải lấy mười người một đội, mười đội một vệ, mười vệ một doanh, mười doanh một bộ, mười bộ một quân, doanh chủ tướng lĩnh dưới trướng có chiến lực cấp ngàn, một đại nhân vật đỉnh cấp.
Một đội hơn hai mươi kỵ sĩ này, khi giục ngựa lao nhanh, khí thế bộc phát ra quả thực có thể sánh ngang với thiên quân vạn mã.
"Là Công Tôn tướng quân."
"Tiểu Chiến Thần Công Tôn Bạch."
"Công Tôn tướng quân đến giải cứu chúng ta."
Những binh sĩ của Triều Huy Quân bị lột sạch y phục bắt làm lao động từ đằng xa nhìn thấy cảnh này không khỏi ngạc nhiên vui mừng vạn phần, bất giác dừng lại, thấp giọng hoan hô.
Từ khi gia nhập quân đội đến nay, từ khi chiến tranh bùng nổ đến nay, trước giờ chỉ có bọn họ ức hiếp người khác, chưa từng có ai ức hiếp bọn họ.
Kết quả một đêm tập kích, cuộc tàn sát và cướp bóc dã man như trong dự đoán lại lập tức bị thảm bại, đường đường là binh lính của đế quốc lại biến thành tù nhân khuân vác. Chuyện này bảo bọn họ làm sao có thể chấp nhận được chứ?
Nếu như không phải vì sự đánh đập của người Vân Mộng quá dã man, bọn họ sớm đã bạo động rồi.
Bây giờ thì tốt rồi.
Tiểu Chiến Thần Công Tôn Bạch nổi tiếng của Nguy Sơn Bộ đã tới rồi.
Các binh sĩ của Nguy Sơn Bộ bị bắt không kìm được nước mắt vì sung sướng. Được cứu rồi.
Đồng thời lúc này.
Những người trong Vân Mộng trại cũng chú ý thấy hai mươi kỵ sĩ từ phía xa lao tới.
Tuy nhiên, không giống như phản ứng của đám người Dương Đại Sơn, người Vân Mộng lại có vẻ rất bình tĩnh.
Bọn họ đứng yên tại chỗ, cười khúc khích mà nhìn, rỉ tai thì thầm với nhau, dáng vẻ như thể mọi chuyện đều không liên quan gì đến Vân Mộng trại, đứng vững vàng chuẩn bị xem kịch khiến cho đám người Dương Đại Sơn không thể nào hiểu nổi.
Những người Vân Mộng này lại không hề sợ hãi chút nào sao?
Kẻ vô tri không sợ hãi?
E rằng bọn họ còn không biết vị tướng lĩnh mặc giáp bạc sáng và cưỡi bạch mã này đáng sợ đến thế nào.
Ngược lại là đám người Dương Đại Sơn, trái tim ngay lập tức treo lơ lửng.
Hy vọng không thực sự đánh nhau.
Nếu không, mấy người làm công như bọn họ sẽ phải bị tai bay vạ gió.
Lúc này--
Hai mươi người đi đến bên ngoài Vân Mộng trại.
Hí hí hí!
Trong tiếng gầm rú của tuấn mã, hai mươi kỵ sĩ chậm rãi dừng lại.
Các động chỉnh tề như một.
Ngựa trắng giáp bạc, anh tuấn như thần.
Thực sự là diễu võ dương oai, mã tuấn nhân uy.
"Lâm Bắc Thần của Vân Mộng trại, nghe đây, tướng quân của ta chính là chủ của Bạch Mã Doanh ở Nguy Sơn Bộ. Mau ra đây trả lời đi, nếu không..."
Một vị kỵ sĩ cưỡi bạch mã tức giận gào thét.
Huyền Khí vận dụng tinh diệu.
Giọng nói réo rắt vang dội, dưới sự khuếch đại của Huyền khí bí thuật, giống như tiếng sấm rền ầm ầm, từ từ vang vọng khắp toàn bộ Vân Mộng trại, khuấy động tầng tầng lớp lớp sóng khí cuồn cuộn.
Nhưng mà lời còn chưa nói xong——
Ba!
Một tiếng roi quất vang dội cắt ngang lời hắn.
"Aaaa......"
Giọng nói vang dội đã biến thành tiếng hét vang dội.
Đám người Dương Đại Sơn nghẹn họng nhìn trân trối, kỵ sĩ cưỡi bạch mã kia vừa mở miệng nói liền bị con chuột lớn màu bạc quất một roi, trực tiếp rơi xuống ngựa, lăn lộn trong bụi đất.
Những tù binh đang vui mừng đến phát khóc cũng hơi sững sờ. Biểu cảm trên mấy trăm khuôn mặt ngay lập tức khựng lại.
∑?
"Nghiệt thú to gan, tìm chết."
Tiểu Chiến Thần Công Tôn Bạch thấy vậy ngay lập tức giận dữ.
Vai hắn khẽ đung đưa, thân hình đã nhanh như tia chớp, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, người ở giữa không trung, ấn vào chuôi kiếm giữa eo, thanh trường kiếm giết vô số kẻ địch đã xuất vỏ nửa tấc...
Toàn bộ động tác được thực hiện một mạch, vô cùng tiêu sái.
Tuy nhiên--