Ba!
Lại một tiếng roi quất giòn giã khác.
Đường đường là Tiểu Chiến Thần Công Tôn Bạch của Nguy Sơn Bộ, thực lực mạnh mẽ đến mức nào chứ, chiến lực cấp tông sư võ đạo, là người nổi bật trong đại quân vạn người của Nguy Sơn Bộ, kết quả cũng bị một roi hời hợt của con chuột lớn màu bạc quất bay ra ngoài...
Bảo kiếm ba thốn trực tiếp tuột khỏi tay! Cái gì?
???
Tròng mắt của đám người Dương Đại Sơn suýt chút nữa nổ tung
"Tướng quân..."
"Tướng quân tiếp kiếm!"
Kỵ sĩ bạch mã bên cạnh cũng phản ứng cực nhanh.
Có người rút bảo kiếm của mình ra, ném về phía Công Tôn Bạch giữa không trung.
Công Tôn Bạch người ở trong không trung, động tác uyển chuyển, tư thế tiêu sái, thi triển thân pháp vạch ra một đường cong uyển chuyển, giơ tay, cầm trường kiếm do thuộc hạ ném ra trong tay, đáp xuống đất một lát rồi lại bay lên không trung!
"Vừa rồi bất cẩn, chuột nhỏ, ngươi cho..."
Hắn với vẻ mặt giễu cợt, xuất kiếm như rồng.
Kiếm quang chiếu thiên.
Thực sự là kiếm đạo chiến đấu khiến người ta kinh ngạc.
Hai từ mạnh mẽ, ngay lập tức giống như được viết trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Tuy nhiên--
Ba!
Lại là một tiếng roi vang lên.
Chỉ thấy một roi lần này của con chuột lớn màu bạc không chỉ hất bay trường kiếm trong tay Công Tôn Bạch mà còn trực tiếp quấn lấy Công Tôn Bạch trói giống như cái bánh chưng.
"A, mở ra cho ta!"
Công Tôn Bạch hét lớn.
Toàn thân hắn bộc phát ra Huyền khí thuộc tính Lôi Quang.
Muốn thoát khỏi cái roi quấn trên người.
Nhưng sau khi vùng vẫy ba lần liên tiếp, cũng không biết cây roi được làm bằng chất liệu gì, lại không hề loạn lên chút nào, không có chút dấu hiệu đứt gãy.
Còn động tác này đã ngay lập tức chọc giận con chuột lớn màu bạc.
Chỉ thấy con chuột béo cao cả một mét này với vẻ mặt giận dữ, chi trước cầm roi vung trái vung phải giống như cối xay gió.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiểu Chiến Thần Nguy Sơn Bộ Công Tôn Bạch giống như một cái bao tải màu trắng bị quăng tới quăng lui, bùm một tiếng đập xuống mặt đất bên này, sau đó lại bị vung đùng một tiếng đập vào mặt đất bên kia.
Cuối đông, trên mặt đất nhiễm mặn đông cứng giống như như gang ngay lập tức bị đập ra vết lõm thân thể hình chữ ‘太’.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, trong trận bụi đất tung bay, con chuột béo lớn màu bạc đã dừng lại, cổ tay chi trước rung lên, cái roi quấn quanh người Công Tôn Bạch được buông lỏng ra.
"Phộc......"
Tiểu Chiến Thần anh tuấn lăn lộn trên mặt đất, há miệng phun ra một ngụm nước bọt trắng, người đầy bụi đất, tứ chi co quắp, đã chìm vào trong hôn mê sâu, bất tỉnh nhân sự.
???
Đám người Dương Đại Sơn há hốc mồm có thể nhét được cả một quả dưa hấu.
Có vài người xứ khác há hốc mồm đến mức miệng nứt chảy máu cũng chưa tỉnh ra.
Còn những tù binh trước đó còn vui mừng đến phát khóc thấp giọng hoan hô, vẻ mặt ngưng tụ dần dần biến hoá, đưa mắt nhìn nhau, sau đó không nói một lời, lập tức dốc hết sức lực, bắt đầu vận chuyển nguyên liệu gỗ và vật liệu đá với tốc độ nhanh nhất...
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó.
Như thể hoàn toàn không có nhân vật như Tiểu Chiến Thần xuất hiện.
Một tràng cười sảng khoái vang lên trong Vân Mộng trại.
Tiếng cười không hợp với khung cảnh tàn bạo bên ngoài trại.
Trong tiếng cười, khóe miệng của Dương Đại Sơn giật giật.
Lúc này, Dương Đại Sơn đột nhiên nhớ đến câu nói mà Liêu Vĩnh Trung đã nói lúc sáng--
"Đừng coi thường Quang Tương, nó là ma thú cấp Vương có thể nghiền áp cả tông sư võ đạo..."
Lúc đó còn cho rằng đây là sự sùng bái mù quáng của người Vân Mộng đối với công tử nhà mình mà khoe khoang.
Bây giờ xem ra......
Có thể là thật con mẹ nó.
Tiểu bạch kiểm điên khùng kia, mệnh thực sự cũng tốt quá rồi, đúng chứ?
Lại có thể có được chiến sủng mạnh mẽ như vậy.
Chẳng trách hắn lại kiêu ngạo như vậy.
Ngưỡng mộ quá!
Tiếng cười ồ liên tục không ngừng vang vọng trong Vân Mộng trại, cuối cùng đã thức tỉnh những kỵ sĩ bạch mã ở bên ngoài đã mất đi năng lực phản ứng.
"Đại nhân......"
"Mau cứu tướng quân."
"Phóng tên."
Các kỵ sĩ còn lại lớn tiếng hét lên.
Bọn họ cũng không hổ là những binh sĩ của chiến bộ tinh nhuệ, phản ứng có thể nói là nhanh nhạy.
Nhưng không có tác dụng gì cả.
Bởi vì khi bọn họ vừa lấy thủ nỏ ra, liền thấy con hổ nhỏ mọc cánh hót bên cạnh con chuột lớn màu bạc kia, đột nhiên lười biến há miệng gầm thét một tiếng.
"Ngoao-!"
Tiếng gầm hơi có vẻ non nớt.
Nghe vào trong tai của tất cả mọi người, chỉ cảm thấy non nớt dễ thương chứ không đủ sức uy hiếp.
Nhưng đối với hai mươi con bạch mã mà nói, lại giống như nghe thấy âm thanh đáng sợ nhất trên thế giới.
"Hí hí hí!"
Tiếng ngựa thất kinh gầm thét vang lên.
Những chiến mã tinh nhuệ màu trắng đã được huấn luyện bài bản, cho dù có gặp phải cự thú Hải tộc cũng tuyệt đối sẽ không hoảng sợ, lại có thể bị doạ sợ đến mức phân nước tiểu đều chảy cả ra. Đá hất chân sau trực tiếp hất ngã kỵ sĩ trên lưng nó, sau đó chân trước đồng loạt mềm nhũn cả ra, quỳ rạp trên mặt đất, bất động không dám nhúc nhích!
Mấy chục binh sĩ của quân đào mỏ lao ra.
Những anh chàng này không nói lời nào, vung vẫy xẻng xúc, động tác điêu luyện mà lại nhanh chóng, dễ dàng hất văng tất cả đám kỵ sĩ bạch mã ngã xuống đất, trực tiếp lột bỏ áo giáp trên người bọn họ, chỉ để lại cái quần đùi!
Ngay cả Tiểu Chiến Thần Công Tôn Bạch uy danh lẫy lừng cũng không ngoại lệ.
"Wow, chẳng trách gọi là Công Tôn Bạch, mông quả nhiên rất trắng."
"Sắc mặt cũng trắng."
"Phi, tiểu bạch kiểm chết tiệt."
"Suỵt, ngươi nhỏ tiếng chút, công tử của chúng ta cũng vậy..."
"Ngươi mới cẩn thận chút á, gọi là Anh dũng vô địch đại nguyên soái."
"Ồ, đúng đúng đúng...ha ha, không phải là ta nịnh nọt chứ tên tiểu bạch kiểm kia có thể so sánh với khuôn mặt tiểu bạch kiểm của anh dũng vô địch đại nguyên soái nhà chúng ta sao?