Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 910 - Chương 910: Vậy Có Nghĩa Là Ngươi Không Mang Theo Tiền?

Chương 910: Vậy có nghĩa là ngươi không mang theo tiền?

Các binh sĩ của đội quân đào mỏ bắt trói kỵ sĩ bạch mã lại, đánh đập tàn nhẫn một trận.

Tiếng la hét thảm thiết giống như quỷ khóc sói tru nhấn chìm cổng của Vân Mộng trại.

Những tù binh đang vận chuyển vật liệu gỗ và đá, nghe thấy âm thanh thân thuộc này, nhất thời trong lòng phát lạnh, bắp chân mềm nhũn cả ra, đều nhớ đến cơn ác mộng đêm hôm qua.

Những kẻ man rợ Vân Mộng này thực sự là quá tàn bạo. Không phải chỉ là muốn để chúng ta làm cu li sao?

Trực tiếp nói không phải được rồi à?

Cứ nhất định phải đánh đập một trận dã man.

Chúng ta đều là người văn minh của đại thành tỉnh lỵ, có thể dùng ngôn ngữ để giao tiếp với nhau mà, cứ nhất định phải đánh đập tàn nhẫn, cứ làm như nếu không đánh chúng ta thì cũng ta sẽ không làm việc chăm chỉ không bằng.

Ôi.

Đám người Dương Đại Sơn nhìn thấy những cảnh tượng hoang đường bên ngoài doanh trại, cảm thấy giống như mình đang nằm mơ.

Bây giờ, cuối cùng thì bọn họ cũng hiểu rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với năm trăm binh sĩ của Nguy Sơn Chiến Bộ đêm qua, và cuối cùng cũng hiểu tại sao năm trăm binh sĩ kiên cường kiêu ngạo kia lại có thể ngoan ngoãn đốn củi và khai thác đá.

Người Vân Mộng quả thực là ác quỷ.

"A, ồn chết đi được."

Trong căn đại trướng xa hoa nổi bật giống như hạc đứng giữa bầy gà ở trung tâm doanh trại, một giọng nói vô cùng tức giận truyền ra.

Sau đó liền nhìn thấy Lâm Bắc Thần thân mặc tẩm y, đầu bù tóc rối, vén cửa lều bước ra, dáng vẻ mặc tẩm y mắt nhập nhèm, dụi mắt, giận dữ chửi bới: “Vừa mới sáng sớm còn để cho người khác ngủ nữa không, ai đang la hét om sòm vậy? Ồn chết đi được.”

"Thiếu gia."

Vương Trung ở bên cạnh nghiêng người qua cười nịnh nói: "Bây giờ đã là buổi chiều rồi."

Ba.

Lâm Bắc Thần cho một cước đá bay Vương Trung.

"Đồ chó, ta không biết bây giờ đã là buổi chiều rồi à? Bổn thiếu gia ta lo lắng hết lòng cho doanh trại, hao tâm khổ tưởng, dốc hết tâm huyết, phí hết tâm tư... Tối hôm qua rất khuya mới ngủ, không thể để cho ta ngủ bù, nghỉ ngơi tốt một chút sao?"

"Vâng vâng vâng, thiếu gia ngài nói đúng, đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe."

Vương Trung bị đá một cú, mừng rỡ nghiêng người tới nói.

Hai thiếu nữ xinh đẹp Thiến Thiến và Thiên Thiên, bưng nước súc miệng và khăn nóng bước ra, khuôn mặt xinh đẹp như mùa xuân, mắt mi như sóng, mỉm cười, nhẹ nhàng cẩn thận súc miệng và rửa mặt cho Lâm đại thiếu.

Cảnh tượng này, tất cả mọi người trong Vân Mộng trại đều đã không lạ gì nữa.

Nhưng đám người Dương Đại Sơn từ xa nhìn thấy cảnh này, khoé miệng không khỏi giật giật, lại có thể để cho nữ thần bạo lực như vậy hầu hạ rửa mặt?

Điều này càng khẳng định ấn tượng của họ về Lâm Bắc Thần. Ăn chơi trác táng.

Không có học thức.

Thô lỗ.

Tàn bạo.

Lười biếng.

Dù sao thì có đủ các loại từ ngữ khác nhau để hình dung một tên phá gia chi tử giống như ký sinh trùng, khi áp đặt lên người tiểu bạch kiểm này, tuyệt đối không hề có chút quá đáng.

Ít nhất từ góc độ của bọn họ có thể thấy, thông tin chắc chắn là như vậy.

Dương Đại Sơn rơi vào nghi hoặc sâu sắc.

Một tên phá gia chi tử như hắn, tại sao người Vân Mộng vẫn kính yêu và ủng hộ đến vậy? "Ta tới đây để đàm phán..."

Cuối cùng, một tiếng gào thét nhục nhã phát ra từ trong miệng của Tiểu Chiến Thần Công Tôn Bạch, người bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập vừa mới tỉnh lại, hắn nói: "Ta thay mặt cho Nguy Sơn Chiến Bộ đến để đàm phán với Lâm Bắc Thần...ta muốn gặp Lâm Bắc Thần..."

Ba.

Một cái xẻng trực tiếp đập thẳng vào mặt Công Tôn Bạch.

"Thành thật một chút."

Trang Bất Chu ta đang cầm xẻng, vô cùng tức giận nói: "Tên của anh dũng vô địch đại nguyên soái nhà ta, ngươi cũng xứng được gọi hả?"

"Ta tìm Lâm công tử..."

Ba.

"Ta tìm đại nguyên soái..."

Ba.

"Ta tìm anh dũng vô địch đại nguyên soái... lần này được rồi chứ?"

Công Tôn Bạch, người liên tiếp bị đập ba xẻng, cho dù có cường độ thể lực cấp tông sư võ đạo, cuối cùng cũng bị đánh đến mức hai dòng máu cam từ trong lỗ mũi chảy xuống.

Nhưng hình như cũng là ba cái xẻng này đã khiến đầu óc của hắn đột nhiên được mở mang, cuối cùng đã nói đúng xưng hô.

Thế là Trang Bất Chu, chỉ huy sứ của đội quân đào mỏ lúc này mới gật đầu hài lòng, lôi hắn đến trước mặt Lâm Bắc Thần.

"Anh dũng vô địch đại nguyên soái, tiểu bạch kiểm này nói muốn cùng ngài đàm phán." Trang Bất Chu kính cẩn nói.

Đối vời người khác thì trọng quyền xuất kích, đối với Lâm Bắc Thần thì khúm núm.

"Ùng ục ục ..."

"He-tui-!!!"

Lâm Bắc Thần ngẩng đầu lên súc miệng, sau đó phun ra một ngụm nước súc miệng trên mặt đất.

Hắn liếc mắt nhìn Công Tôn Bạch, nhận lấy chiếc lược vàng làm bằng xương cá mập từ trong tay của Thiến Thiến, vừa chải chuốt kiểu tóc của mình, vừa thản nhiên nói: "Đàm phán? Đàm phán cái gì? Đồng ý với điều kiện của ta không? Nhóm người ban ngày kia, năm mươi vạn tiền chuộc, năm trăm binh sĩ tối qua, một trăm năm mươi vạn tiền chuộc, chuẩn bị đủ tiền vàng rồi thì tới nhận người, không có tiền, tất cả đều không cần phải bàn nữa!”

Những lời mà Công Tôn Bạch vốn dĩ định nói ngay lập tức đã bị mắc kẹt trong cổ họng. Nói thật, những năm qua hắn đã gặp qua rất nhiều tên não tàn ăn chơi trác táng.

Nhưng một kẻ man rợ nông thôn như Lâm Bắc Thần, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp.

Quả thực là kiêu ngạo vô biên.

"Tướng quân của ta nói..."

Hắn cố gắng hết sức để hồi phục tâm trạng của mình, biểu đạt một cách khéo léo nhất có thể: "Đám cẩu nô tài của Tuý Xuân Lâu trước đó đã làm chuyện không có mắt, chọc giận Lâm công tử. Ngài ấy sẽ trừng phạt nghiêm khắc, về việc tập kích tối qua, ngài ấy cũng sẵn sàng đền bù, dù sao thì chỉ có người có thực lực tương đương mới có đủ tư cách ngồi vào bàn đàm phán để đàm phán. Lâm công tử đã chứng minh được thực lực của mình rồi, cho nên tất cả mọi chuyện tiếp theo đều rất dễ nói... "

"Vậy thì có nghĩa là, lần này ngươi tới không mang theo tiền?"

Động tác chải tóc của Lâm Bắc Thần đột nhiên khựng lại.

Bình Luận (0)
Comment