Công Tôn Bạch đáng thương được mệnh danh là Tiểu Chiến Thần, xông pha chiến đấu không chút sợ hãi trên chiến trường, lại bị một hành động đơn giản của tên ăn chơi trác táng trước mặt doạ cho sợ hãi, tim đập loạn xạ. Vội vàng nói: "Có thể thương lượng thêm một chút được không, cái giá này quá... "
Khi nói ra câu này, Công Tôn Bạch quả thực đã lặng lẽ rơi một giọt nước mắt cho mình ở trong tim.
Quá hèn mọn.
Quá uất ức.
Đây còn là mình của trước đây nữa không?
A, tại sao có thể như vậy chứ?
Cuối cùng ta đã trở thành loại người mà bản thân ghét nhất trước đây.
Nhưng mà, đây cũng là chuyện không thể nào làm khác.
Gặp phải loại đối thủ đánh đánh giết giết, hắn hoàn toàn không sợ, cùng lắm thì rút đao không phụ tấm lòng thiếu niên.
Nhưng gặp phải loại não tàn thần kinh như Lâm Bắc Thần, hoàn toàn xuất bài không theo lẽ thường, cứ khăng khăng không giết mình mà luân phiên sử dụng các thủ đoạn khác nhau để làm nhục mình...
Không thể chịu nổi loại sỉ nhục này.
"Thương lượng?"
Lâm Bắc Thần vô cùng tức giận, đá Công Tôn Bạch một cước.
Chỉ vào mũi Tiểu Chiến Thần, lớn tiếng mắng chửi: "Thương lượng cái búa, ta nói cho ngươi biết, Lâm Bắc Thần ta không phải kẻ dễ lừa gạt như vậy, không cho ai mặt mũi... ngươi đi hỏi thăm thử xem, Lâm Bắc Thần ta nổi tiếng nhận tiền không nhận người, ta chỉ cần tiền, chỉ cần tiền, hiểu chưa?"
Mí mắt của Công Tôn Bạch điên cuồng giật giật nói: "Vâng vâng vâng, bàn về tiền, có thể bàn về tiền ..."
"Đã bàn luận như vậy rồi, không cứu cũng không sao."
Lâm Bắc Thần đặt lược xuống, đích thân đỡ Công Tôn Bạch dậy, cười rất nhiệt tình nói: "Con người ta chính là một người rất dễ bốc đồng, tính khí cũng không tốt lắm... Nhưng mà, chỉ cần ngươi nói về tiền, mọi thứ đều dễ nói, người đâu, cởi trói cho Công Tôn tướng quân... "
Trang Bất Chu ngay lập tức đích thân bước đến, cởi trói cho Công Tôn Bạch.
Ngay khi dây trói được nới lỏng, trong đầu của Công Tôn Bạch đã nảy ra ý định bắt cóc Lâm Bắc Thần, sau đó uy hiếp hắn thả người, đồng thời ngay lập tức đưa ra quyết định muốn biến thành hành động.
Tuy nhiên ngay sau đó, Lâm Bắc Thần đã chủ động vỗ vai hắn.
"Công Tôn tướng quân tuổi trẻ tài cao, ha ha ha, ây da, là ai đã hạ thủ? Xem các ngươi đánh Công Tôn tướng quân mặt mũi bầm dập, còn chảy cả máu mũi ra. Các ngươi có còn nhân tính nữa hay không..."
Lâm Bắc Thần rất trơ trẽn nói.
Đám người Trang Bất Chu bên cạnh lập tức giả câm không nói gì.
Còn Công Tôn Bạch lúc này lập tức xua tan ý định bắt cóc Lâm Bắc Thần.
Bởi vì đối phương chỉ nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong lòng bàn tay gần như đánh ngã hắn ngay lập tức, khiến cho Huyền khí đao động không ổn định trong cơ thể gần như sắp bạo tẩu.
Điều này cho thấy cái gì?
Cho thấy thực lực của Lâm Bắc Thần vượt xa hắn.
Hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Bắc Thần.
Xem ra, một số truyền thuyết về Lâm Bắc Thần mà hắn được nghe qua trước đây, có thể là sự thật-- mặc dù những chuyện này sớm đã bị phong toả, đồng thời cấm bàn luận nhưng Công Tôn Bạch đột nhiên cảm thấy rằng mình phải mạo hiểm đi truy xét kỹ càng những thông tin này, bên trong rốt cuộc là ẩn chứa cái gì.
Công Tôn Bạch đã bị Lâm Bắc Thần kéo tay— chính xác mà nói là, cưỡng chế ép buộc lôi vào trong căn đại trướng xa hoa.
Bởi vì sức mạnh của Lâm Bắc Thần thực sự quá lớn, cho dù Công Tôn Bạch được mệnh danh là Tiểu Chiến Thần, là một mãnh tướng, nhưng hoàn toàn cũng không phản kháng được.
Vào thời khắc bị kéo vào, trong lòng Công Tôn Bạch đột nhiên giật mình. Không đúng.
Bây giờ mình đã bị lột hết y phục trên người, chỉ còn lại một cái quần đùi. Không phải sẽ có chuyện đáng sợ gì đó xảy ra đấy chứ?
Không thể nào, không thể nào, không thể nào.
Hắn đột nhiên có biểu hiện hoảng loạn, giơ tay túm lấy cửa đại trướng.
Nhưng hoàn toàn chẳng ăn thua gì.
"Nào, đừng sợ, ta thực sự là một người tốt..." Lâm Bắc Thần rất nhiệt tình lôi kéo.
Cuối cùng, Công Tôn Bạch bị cưỡng chế kéo vào giống như một con thỏ trắng nhỏ bị kéo vào trong hang hổ.
Không biết tại sao, vào khoảnh khắc này, Dương Đại Sơn đang nhìn từ đằng xa chỉ cảm thấy một luồng hàn khí từ xương cụt bạo phát ra, xông thẳng lên đỉnh đầu, không kìm được kẹp chặt lấy chân hắn.
Trong căn đại trướng nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Tiếng ồn đã kết thúc.
Công trình buổi chiều không lâu sau đó đã bắt đầu.
Dương Đại Sơn nhìn thấy mười chín kỵ sĩ bạch mã kia sau khi bị đánh một trận tơi bời, cũng ngoan ngoãn đi vận chuyển đá và bổ củi, còn khôn khéo và chăm chỉ hơn cả những binh sĩ bị bắt làm tù binh đêm qua.
Ờ?
Tại sao ta lại nghĩ đến từ khôn khéo chứ?
Dương Đại Sơn liền sửng sốt.
Sau đó lập tức nhận ra, ồ, có thể là màn trình diễn của các kỵ sĩ bạch mã thật sự là rất tốn sức.
Mãi cho đến một canh giờ sau.
Trong căn lều sang trọng, tiếng cười tràn đầy sảng khoái và mãn nguyện của Lâm Bắc Thần vang lên.
"Oa ha ha ha ha ha, Công Tôn tướng quân thật sự là người cùng thế hệ với ta. Ta với ngươi trò chuyện thật vui vẻ. Thực sự là tửu phùng tri kỷ ngàn chén còn ít. Vậy thì ta sẽ chờ tin tức tốt của ngươi."
Cửa đại trướng sang trọng mở ra.
Lâm Bắc Thần đã thay một bộ y phục tương đối nghiêm túc.
Còn Công Tôn Bạch cũng đã khoác lên mình bộ giáp màu bạc của hắn và chiếc áo choàng gấm màu trắng sau lưng, khôi phục lại hình tượng bạch mã tướng quân anh tuấn tiêu sái, vết bầm trên khuôn mặt cũng đều biến mất, tinh thần phấn chấn hẳn ra.
Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Công Tôn Bạch chào hỏi mười chín thuộc hạ, sau đó lấy lại con ngựa trắng của mình, phóng ngựa rời đi, phi nhanh về phía khu vực thành thứ ba.
Lâm Bắc Thần nhìn theo hướng Công Tôn Bạch biến mất, giơ ngón giữa lên xoa xoa mi tâm, trên mặt lộ ra một nụ cười thần bí.