Thời gian một ngày trôi qua.
Trong quá trình quyết toán, đám người Dương Đại Sơn nhận được hai viên Bắc Thần Dược Hoàn, cầm chúng trong tay xem như bảo vật.
"Lâm đại thiếu muốn gặp các ngươi."
Thôi Minh Quỹ phân phát xong dược hoàn, chậm rãi nói: "Đi với ta đi." Đám người Dương Đại Sơn, Hồ Lão Bát đột nhiên căng thẳng trong lòng.
Tên ăn chơi trác táng đó...
Gặp chúng ta làm gì?
Nhưng hoàn toàn không dám từ chối, đành phải đi theo Thôi Minh Quỹ, lần thứ hai đi đến căn đại trướng sang trọng.
Chỉ thấy tiểu bạch kiểm đang nằm trên ghế tựa ngửa mặt lên trời, được hai tỳ nữ xinh đẹp hầu hạ xoa vai bóp chân.
Bức tranh quả nhiên lộng lẫy và xa hoa lãng phí như trong tưởng tượng.
"Mấy vị tráng sĩ, làm việc trong Vân Mộng trại của chúng ta, có thấy vui vẻ không?” Lâm Bắc Thần cười híp mắt ngồi dậy.
"Rất tốt."
"Ăn no còn có thể kiếm thuốc...đa tạ đại thiếu đã cho chúng ta cơ hội." "Đa tạ đại thiếu."
Đám người Dương Đại Sơn vội vàng cung kính khen ngợi.
Lâm Bắc Thần cười híp mắt nói: "Gọi các ngươi tới đây là muốn nói mấy chuyện..."
"Chuyện thứ nhất, bổn thiếu gia muốn xây dựng thánh địa Vân Mộng, cho nên cần sức lao động nhiều hơn. Sau khi các ngươi trở về, có thể tuyên truyền trong doanh trại của mình một chút. Bất kể nam nữ, chỉ cần có tay nghề đều có thể đăng ký làm việc, mỗi người hai viên Bắc Thần Dược Hoàn một ngày, quyết toán trong ngày, tuyệt đối sẽ không khất nợ cắt xén!"
"Thứ hai, không chỉ những người trong trại của các ngươi, mà những người ở các trại nạn dân khác cũng có thể đến đăng ký tham gia. Các ngươi giúp ta thông báo ra ngoài, chỉ cần thành thật đến xây dựng chủ nghĩa xã hội... xây dựng Vân Mộng thánh địa, ta đều sẽ hoan nghênh, đối xử bình đẳng như nhau. "
"Thứ ba, bổn thiếu gia chuẩn bị xây dựng một học viện Sơ Cấp tuyển sinh các trẻ em trong độ tuổi thích hợp từ tất cả các trại nạn dân lớn khác nhau. Không giới hạn nam nữ, nhập học giá thấp, nếu đăng ký trước có thể được giảm giá 25%... tin tức này, các ngươi cũng lan truyền cho ta."
Lâm Bắc Thần một hơi nói xong, ánh mắt quét qua đám người Dương Đại Sơn, nói: "Các ngươi nghe có hiểu không?"
Tuy nhiên, đám người Dương Đại Sơn vẫn còn kinh ngạc và khiếp sợ, quên cả trả lời.
Đặc biệt là chuyện cuối cùng, tin tức về việc mở một học viện Sơ Cấp khiến đầu óc của bọn họ chấn động ong ong ong giống như đánh trống, hoàn toàn trống rỗng.
Nói như vậy, con cái của bọn họ cũng có cơ hội đến trường sao?
Đối với những người như Dương Đại Sơn mà nói, đây chắc chắn là đòn có lực nhất chạm đến trái tim của bọn họ.
Bọn họ vốn không phải trời sinh đã là dân lưu lạc.
Bọn họ cũng đã từng có một cuộc sống êm đềm và bình yên.
Bọn họ cũng đã tạo ra điều kiện sống trong khả năng của mình, hy vọng có thể mang lại cho con cái một tương lai tươi đẹp.
Chiến tranh đã phá hoại tất cả.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể sống giống như kéo dài hơi tàn.
Nhưng ai có thể phủ nhận rằng, để con cái được tiếp thu giáo dục, được học tập và tu luyện, trở thành cường giả, không phải là hy vọng xa vời cho dù bản thân có rơi xuống bụi trần cũng không muốn từ bỏ chứ?
Đây là một thế giới mà cường giả được tôn trọng.
Và chỉ có đi học mới có thể thay đổi được số phận nghèo khó.
Nếu như Lâm Bắc Thần thực sự muốn mở học viện Sơ Cấp trong trại nạn dân, vậy thì đối với bọn họ mà nói, ước mơ đâu còn là hy vọng xa với mà đã trở thành hiện thực.
"Còn có cái gì không hiểu sao?"
Lâm Bắc Thần thấy mình nói xong, mấy hán tử đều sững sờ, trong lòng lại có chút chột dạ, không lẽ những người này hoàn toàn không quan tâm đến việc con cái của mình có được đi học hay không sao?
Nếu đúng là như vậy thì hàng loạt kế hoạch sau đó của mình có thể đều phải thay đổi.
Đau đầu.
Lâm Bắc Thần đưa ngón tay giữa lên, xoa xoa mi tâm. Cảm thấy mấy đêm này mình đã tốn công vô ích rồi. Chính vào lúc Lâm Bắc Thần có chút chán nản——
Phịch phịch phịch!
Đám người Dương Đại Sơn lại đồng loạt quỳ xuống.
"Chỉ cần Lâm đại thiếu thật sự nguyện ý mở học viện Sơ Cấp giá rẻ, cho dù chúng ta có đổ máu chảy mồ hôi cũng nguyện ý tuyên tuyền cho Lâm đại thiếu ngài!"
"Vì con cái, ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì."
"Ta có thể đăng ký ngay bây giờ không?"
Những hán tử xứ khác đều vô cùng phấn khích, trong mắt mang theo sự hy vọng, quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, hy vọng có thể nhìn ra sự thật giả từ trong biểu hiện của tên tiểu bạch kiểm này.
Lâm Bắc Thần phản ứng lại, nhất thời vui mừng khôn xiết.
Hóa ra là vui mừng quá độ cho nên mới choáng váng. Dọa lão tử sợ chết khiếp.
Còn cho rằng kế hoạch đã xảy ra vấn đề.
“Ha ha, yên tâm, ngoài việc chỉ biết đến tiền, bổn thiếu gia còn nổi tiếng không lừa người” Lâm Bắc Thần bật cười, nói: “Tám người các ngươi, nếu như thành tâm thành ý làm việc cho bổn thiếu gia, vậy thì con cái của các ngươi đều có thể nhập học miễn phí. Bây giờ có lẽ các người còn không biết, có thể bước vào học viện Sơ Cấp Vân Mộng của ta là chuyện may mắn đến thế nào. Ha ha, ta có thể nói một cách có trách nhiệm rằng, sau này, các đại quý tộc của Phong Ngữ hành tỉnh nhất định sẽ ghen tị với các ngươi."
Lời này thực sự không phải là Lâm đại thiếu đang khoác lác.
Bên cạnh hắn có các tông sư võ đạo như Sở Ngân làm chủ nhiệm, còn có các tông sư võ đạo khác như Đái Tử Thuần làm giáo viên, còn có đủ loại phần mềm hack làm công cụ huấn luyện, nhiều loại đan dược khác nhau làm tài nguyên tu luyện. Chỉ cần cho hắn thời gian ba đến năm năm, cho dù có là đầu lợn cũng có thể được hắn bồi dưỡng trở thành ma thú cấp Vương.
Huống hồ là người có trí tuệ?
Đám người Dương Đại Sơn nghe vậy, hiển nhiên cũng không phải là quá tin tưởng, nhưng chỉ cần bọn trẻ có thể đi học, đã là cơ hội ngàn năm một thuở rồi, lập tức biểu đạt lòng trung thành, thái độ còn nịnh nọt hơn cả Vương Trung.
Lâm Bắc Thần lại dặn dò một lượt.
"Nếu như các ngươi gặp bất kỳ khó khăn gì thì cứ đi tìm tiểu thành chủ Thôi Minh Quỹ, hắn sẽ giúp các ngươi giải quyết."
Hắn nói.
"Thôi tiểu thành chủ?"
Dương Đại Sơn lộ ra vẻ mặt bối rối.
"Chính là ta."
Thôi Minh Quỹ ở bên cạnh nói.
"Hiểu rồi, hiểu rồi."
Dương Đại Sơn lập tức gật đầu.
Lâm Bắc Thần lúc này mới để bọn họ rời đi.