Doanh trại Ngân Diễm thành.
Một vẻ bi thảm, mây đen bao trùm.
"Nương, nương, con đói bụng."
Mấy đứa trẻ nhà Vũ Đại bên cạnh khóc lóc kêu đói, góa phụ Vũ Đại vừa khóc vùa dỗ dành con cái nhưng những thứ có thể ăn được trong nhà đều đã ăn hết cả rồi, không còn bất cứ thứ gì có thể lấp bụng.
"Sơn ca, ngươi nói xem lời mà công tử tiểu bạch kiểm đó nói có thật không?"
Hồ Lão Bát không nhịn được hỏi.
Dương Đại Sơn nhìn bảy huynh đệ vây quanh mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta cảm thấy đáng tin, các ngươi không nhìn thấy sao? Ngay cả đại tướng Công Tôn Bạch được mệnh danh là Tiểu Chiến Thần kia cũng chịu thua Lâm công tử...... "
Hắn rất tự giác bắt đầu dùng ba từ ‘Lâm Công Tử’ thay cho ‘tiểu bạch kiểm’ trước đó.
"Đúng vậy, Tiểu Bạch... phi, Lâm công tử còn chưa ra tay, chiến sủng của hắn đã giải quyết xong hai mươi kỵ sĩ bạch mã."
“Đúng rồi, còn có một chuyện kỳ lạ, suýt chút nữa quên nói với các ngươi.” Hồ Lão vỗ trán đột nhiên nói: “Hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện kỳ quái. Ta cũng bị choáng mất rồi... hôm nay ta đi đến đất trồng trọt của doanh trại. Vốn dĩ cho rằng sẽ phải tiếp tục khai khẩn đất hoang, kết quả các ngươi đoán xem, ta đã nhìn thấy cái gì? "
"Cái gì?"
Lý Lão Nhị hỏi.
Hồ Lão Tứ thấp giọng nói một cách thần thần bí bí: "Kết quả vừa đi đến liền nhìn thấy nông dân Vân Mộng lại đang gặt lúa mạch...ta sững sờ cả người. Đó là mảnh đất hoang mới được khai khẩn ngày hôm qua, hôm nay đã trồng ra lúa mạch chín có thể thu hoạch...quả thực là một chuyện thần kỳ."
"Cái gì?"
"Điều này là không thể nào."
"Lão Bát, ngươi có phải là hoa mắt rồi không?"
"Chóng mặt rồi đúng không."
Những người khác vừa nghe vậy, hoàn toàn không tin.
Hôm qua còn đang khai khẩn đất hoang, hôm nay đã có thể thu hoạch lúa mạch rồi sao?
Chuyện này làm sao có thể chứ?
"Là thật đấy."
Hồ Lão Bát vỗ ngực đảm bảo: "Ta lấy nàng dâu tương lai của ta ra thề, tuyệt đối là thật. Mới đầu ta cũng tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng hôm nay làm việc cả một ngày, có thể hoa mắt cả ngày sao?”
"Mẹ kiếp, lại có thể lập ra lời thề độc tàn nhẫn như vậy?" "Thực sự có chuyện kỳ lạ như vậy sao?"
Mọi người nửa tin nửa ngờ.
Lúc này, Chu Lão Tứ cũng nói: "Lão Bát nói vậy, ta cũng không thể nhịn được nữa, quá tà tính rồi. Ngày hôm qua ta cùng với học việc của đại dược sư An Mộ Hi khai hoang dược điền. Hôm nay dược mầm trong dược điền đã chín, có thể thu hoạch... "
Tất cả mọi người nghe vậy đều chết lặng.
Nếu như một mình Hồ Lão Bát nói như vậy, có lẽ còn không đáng tin, nhưng ngay cả Chu Lão Tứ cũng vậy...
Chu Lão Tử chính là người thành thật ngu ngơ nhất trong số bọn họ.
Ba cây gậy không thể đánh ra một cái rắm.
"Cho nên, nói cách khác, lúa mạch mọc trên vùng đất hoang mới được khai khẩn ngày hôm qua, thảo dược mọc ra trên dược điền mới đào hôm qua..."
Dương Đại Sơn xoa xoa mi tâm, tổng kết nói: "Mảnh đất kia của Vân Mộng trại cũng là một trong những nơi tồi tệ nhất trong toàn bộ khu vực thành thứ hai. Tuyệt đối không phải là vùng đất trù phú gì. Chuyện thần kỳ như vậy chỉ có thể quy kết vào người Vân Mộng, không lẽ bọn họ thực sự là những người may mắn được thần linh chiếu cố sao?”
Loại chuyện này, chỉ có thần linh mới có thể làm được.
Hồ Lão Bát có vẻ rất phấn khích, nói: "Mấy vị ca ca, cho dù nói thế nào thì ta cũng cảm thấy Vân Mộng trại là đáng tin cậy. Mấy người chúng ta đều là bùn thối trên mặt đất nát vụn. Cho dù có bán mạng cũng không có mấy người xem trọng, ta cảm thấy vị Lâm công tử kia không giống một kẻ lừa đảo, chi bằng chúng cứ tin một lần, hoàn toàn liều mạng đi.”
Chu Lão Tứ cũng nói: "Cơ hội chỉ có một lần."
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Dương Đại Sơn.
Dương Lão Đại, Lý Lão Nhị, Trương Lão Tam, Chu Lão Tứ, Đặng Lão Ngũ, Vương Lão Lục, Lưu Lão Thất, Hồ Lão Bát...
Tám huynh đệ này đều là người của Ngân Diễm thành, kết giao trên đường chạy nạn, đều là giao tình số mệnh, nương tựa lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, tụ tập sưởi ấm cho nhau mới có thể tiếp tục tồn tại ở khu vực thành thứ hai hỗn loạn này.
Cùng tiến cùng lùi là điều mà bọn họ sớm đã thương lượng xong.
Còn lão đại Dương Đại Sơn là người trầm ổn nhất, cũng là người quyết đoán nhất, bình thường khi đưa ra những quyết định quan trọng thì tất cả mọi người đều sẽ chờ hắn nói.
"Được."
Dương Đại Sơn vỗ đùi, nói: "Vậy thì chúng ta đánh cược một lần đi, cùng tiểu bạch...Lâm thiếu gia làm việc đi.”
Đã đưa ra quyết định, trong lòng mọi người đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lý Lão Nhị dẫn theo mấy người khác, bắt đầu tuyên truyền trong trại của Ngân Diễm thành.
Dương Đại Sơn lấy ra một viên Bắc Thần Dược Hoàn, đưa cho thê tử, nói: "Nàng đưa nó cho Vũ Tẩu Tử đi, để bọn trẻ lấp đầy bụng trước, sau đó nói với Vũ Tẩu Tử một tiếng, Vân Mộng trại đang tuyển công nhân, tay nghề nữ công của nàng khi ở Ngân Diễm thành cũng được coi là xuất sắc, chi bằng đi thử xem, lỡ như trúng tuyển cũng coi như có thêm một phần lương thực, bọn trẻ không cần phải chịu đói nữa.”
Thê tử của hắn là một nữ tử hiền lạnh rộng lượng, nghe vậy vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá rồi, ta đi nói với Vũ Tẩu Tử ngay...ôi, Vũ đại ca mệnh khổ, ta nghe thấy tiếng khóc kêu đói của ba đứa trẻ bên cạnh, trái tim cũng sắp tan vỡ...... "
Nói xong liền vui vẻ rời đi.