Vân Mộng trại.
Lâm Bắc Thần lè lưỡi, mệt mỏi hì hục trở về căn đại trướng của mình, còn chưa kịp uống một ngụm nước, Hàn Bất Phụ đã vén mở cửa lều bước vào.
“Ồ, Lão Hàn, ngươi cuối cùng đã trở về rồi, công việc kết giao đã hoàn tất rồi sao?” Lâm Bắc Thần vô cùng vui mừng, liên tục vẫy tay.
Hắn vừa mới đi đến dược điền ‘thúc chín’ xong, dường như sắp mệt đến hư thoát.
Trong trăm mẫu dược điền, thảo dược được trồng toàn bộ đều dùng để bào chế Bắc Thần Dược Hoàn. Ở giai đoạn hiện tại, loại thuốc này có ý nghĩa rất quan trọng đối với việc ‘thu hoạch rau hẹ’ của Lâm Bắc Thần, cho nên được ưu tiên trồng.
"Tiểu Hương Hương đâu, sao không cùng về với ngươi?"
Lâm Bắc Thần từ trong Baidu Netdisk tải xuống mấy Hoả Long Quả, tự tay cắt đĩa hoa quả và đặt trước mặt Hàn Bất Phụ, nói: "Ha ha, trái cây ta mới phát hiện, rất ngon, nếm thử xem, vừa ăn vừa nói.”
Đây là bản thân Lâm đại thiếu thèm ăn, khai khẩn một mảnh đất nhỏ. Ưu tiên trồng một số hạt giống trái cây được mua từ trong APP Taobao vì để thu thập điểm tin cậy của người bán, trực tiếp thúc chín, đặc biệt cung cấp cho bản thân dùng để giải tỏa cơn thèm.
Hàn Bất Phụ cũng không khách sáo, cầm một miếng lên, cắn một miếng, cảm thấy mùi vị không tồi, lại ăn liên tiếp ba miếng nữa mới nói: "Chuyện của đặc sứ đoàn đã coi như hoàn tất. Liên quan đến cái chết của Tiếu Vong Thư, theo lời mà ngươi dặn dò trước đó, cũng không hề che giấu, đều trần thuật tỉ mỉ, phía quan chức không có bất cứ chỉ thị gì, ngay cả một số môn sinh, tâm phúc của Tiếu Vong Thư cũng đều thành thật, không có trên nhảy dưới nhót!”
Lâm Bắc Thần bật cười đắc ý: "Có thể thấy là uy danh của ta chấn động Triều Huy, wow ha ha ha ha."
Hàn Bất Phụ đã quen với đức hạnh của bạn học cũ, cũng không để bụng.
Lại cắn mấy miến Hoả Long Quả, hắn tiếp tục nói: "Nhưng mà lần này ta hỏi thăm kỹ càng mới biết. Thông tin ban đầu liên quan đến ngươi đã trực tiếp bị phong toả trong Triều Huy thành. Những người biết chuyện không được phép bàn luận, những người không biết chuyện thì không được phép nghe ngóng, đó là mệnh lệnh trực tiếp từ Tỉnh Chủ phủ ban xuống. Tất cả thông tin, tài liệu hình ảnh đều bị tập trung tiêu hủy."
Mặc dù Lâm Bắc Thần sớm đã đã phát giác được, nhưng khi nghe thấy điều này vẫn không nhịn nổi mà mắng chửi một câu mẹ kiếp.
Đây là muốn cắt đứt lượng truy cập của ta mà.
Cắt đứt lượng truy cập chính là cắt đứt đường tiền tài của ta. Chính là giết phụ mẫu ta.
Khoản này phải tính sổ.
Lâm Bắc Thần bấm ngón tay tính toán.
Đậu xanh.
Khoản phải tính toán thực sự quá nhiều rồi.
Gần đây đều quá bận rộn, không quan tâm được.
“Không đúng, ta nhớ cuộc công điện nghiệm thần lúc đó là được phát sóng trực tiếp toàn tỉnh, phủ sóng toàn quốc” Lâm Bắc Thần giơ ngón giữa lên, xoa xoa mi tâm, vẫn không từ bỏ nói: “Không lẽ các thị dân của Triều Huy đại thành đều không xem trận phát sóng trực tiếp kích thích như vậy sao?”
Hàn Bất Phụ nói: "Phát sóng trực tiếp nửa chừng liền bị cắt đứt. Chỉ có một số ít người biết kết quả. Cho nên, cảnh tượng ngươi được Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ ban thần lực, đánh bại Liên Sơn tiên sinh, công chúng bình thường hầu như đều không nhìn thấy."
Lâm Bắc Thần: (???)?
Hàn Bất Phụ tiếp tục nói: "Cho nên, cảnh mà hầu hết mọi người đều nhìn thấy là trong phát sóng trực tiếp, Tiêu Bính Cam đã đóng giả ngươi, đứng ở cổng Vân Mộng thần điện, không xuất thủ gì cả, sau đó lại suýt chút nữa bị nhóm người Hải An Vương đánh chết...... "
Lâm Bắc Thần: (((; ???;)))?
Hàn Bất Phụ không nhịn được cười, lại nói: "Ngược lại là vị Hồng Diện Khoả Nam Đại Tông Sư kia, thần dũng vô địch, hành hung Chu Bích Thạch đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, chấn động các phương..."
Lâm Bắc Thần: ┐ (? O?) ┌ ??
Cái này... tìm ai nói lý con mẹ nó đây?
Hồng Diện Khoả Nam Đại Tông Sư chính là ta.
Là ta, là ta, là ta đấy.
Nhưng bây giờ cho dù hắn không biết xấu hổ mà nói ra thì cũng không có ai tin.
Dù sao thì sau khi hắn bị Kiếm Chi Chủ quân nhập một lần, tu vi lại đổi mới, tu vi Hoả hệ đã ngủ đông trong đan điền, tiểu hoả tinh thần không có cách nào thúc động, công pháp cũng không còn nữa.
Nhưng mà, vấn đề không lớn.
Không cần hoảng.
Không ảnh hưởng đến kế hoạch mới của mình.
"Hồng Hương vì trường học có chuyện nên đã bị triệu hồi khẩn cấp rồi.”
Hàn Bất Phụ coi như trả lời câu hỏi ban đầu của Lâm Bắc Thần, lại nói: "Ta cũng nhận được điều lệnh của tiền tuyến phía bắc, sáng sớm mai ta phải xuất phát đến tiền tuyến rồi.”
"Nhanh như vậy à?"
Lâm Bắc Thần sửng sốt.
Tình hình càng ngày càng căng thẳng, Hàn Bất Phụ lao ra tiền tuyến thì nguy hiểm càng lớn.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Hàn Bất Phụ liền biết rằng hắn có thuyết phục thêm cũng vô dụng.
Giống như là Hàn Bất Phụ không thể thuyết phục hắn tòng quân, hắn cũng không thể thuyết phục Hàn Bất Phụ đừng ra tiền tuyến.
"Chiến cục như lửa, vô cùng cấp bách.”
Biểu cảm của Hàn Bất Phụ thần thánh và kiên định.
Ngừng một chút, hắn lại nói: "Ồ, đúng rồi, chuyện ngươi bảo ta nghe ngóng, ta cũng đã nghe ngóng rõ ràng. Sở dĩ Vọng Nguyệt đại giáo chủ được giao nhiệm vụ trông cổng và quét dọn nhà xí chính là bởi vì tuyên truyền chiến tích cho ngươi, lan truyền những hình ảnh ngươi có được thần lực đánh chết Liên Sơn tiên sinh cho thị dân bình thường, điều này đã chọc giận chưởng giáo của Triều Huy thần điện...”
Lâm Bắc Thần nghe vậy, trong lòng trào dâng một luồng sát ý.
Cái gọi là ân một giọt nước lấy suối tương báo.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ có thể nói là rất quan tâm đến hắn, nếu không phải lão nhân gia bà ta để lại Viên Nguyệt Thanh Huy Đại Quang Minh Kiếm, thì có lẽ bây giờ hắn đã là một cái xác chết rồi.
Hơn nữa, Vọng Nguyệt Đại Giáo Chủ là sư phụ của Tần chủ tế.
Bà ấy bị ức hiếp, chính là Tần tỷ tỷ bị ức hiếp.
Tần tỷ tỷ bị ức hiếp, chẳng khác gì lấy dao cứa vào trái tim Lâm Bắc Thần. Điều này có thể nhịn được sao?
Xem ra cần phải vào trong thành một chuyến rồi.