Bởi vì đang là giờ trưa cho nên trong lâu cực kỳ náo nhiệt. "Theo ta thấy, Hải tộc hoàn toàn không chịu nổi một đòn." "Đúng, phóng đại quá."
"Ha ha, đợi đến khi đại quân của Phong Ngữ hành tỉnh ta tập kết xong, phản kích một lần thì có thể đuổi lũ man rợ Hải tộc này trở về biển ..."
"Đúng vậy, quân đồn trú và các quan viên của thành trì phía nam thực sự là một đám phế vật. Một sớm một chiều đã bị đánh bại. Đánh mất nhiều đất đai như vậy thì nên giết hết toàn bộ đi.”
"Đúng vậy, đều là phế vật."
Khi đã say rượu, tiếng nói chuyện ba hoa khoác lác trong đại sảnh không dứt bên tai.
Bên cạnh, mấy thanh niên thân mặc chế phục vừa uống rượu vừa bàn luận về chiến cục, có những lời lẽ mỉa mai, châm biếm đối với các lãnh đạo và quan chức ở phía nam Triều Huy thành.
"Nếu cho ta cơ hội tuần tra một thành, nhất định sẽ đoàn kết thị dân, trên dưới một lòng, liều chết bảo vệ thành trì, âm thầm phản kích, khiến cho Hải tộc hao binh tổn tướng, thảm bại mà quay về!”
"Ha ha, đúng vậy, ai mà biết được, Tiền huynh, ngươi đã là đại võ sư cấp sáu, sách lược cao minh, nếu như lên chiến trường, nhất định có thể lập được đại công hơn người.”
"Ha ha ha, đánh trận thật ra rất đơn giản, đáng tiếc, lão gia tử nhà ta sống chết không cho ta đăng ký ra chiến trường, ôi, vì một đám tướng quân phế vật mà bỏ lỡ việc quân quốc đại sự."
Trong lòng Lâm Bắc Thần tự hỏi là ai lại có khẩu khí lớn như vậy, vừa uống rượu vừa quay đầu nhìn.
Chỉ nhìn thấy ở bàn bên cạnh, có một người trẻ tuổi mặt trắng không râu, nhìn vẻ ngoài trông khoảng hai mươi tuổi, mắt có quầng thâm, hốc mắt trũng sâu, dáng vẻ đầu dầu má phấn, có vẻ phù phiếm.
Vừa nhìn qua đã giống như vẻ phế vật ăn chơi trác táng của Lâm Bắc Thần trong quá khứ.
Thanh niên này có nốt ruồi ở khóe miệng, trong tay cầm quạt xếp mạ vàng, tay trái còn ôm một cô nương trẻ tuổi ca hát, giữa hai lông mày toàn là vẻ đê tiện, vẫn còn đang mắng quan viên ở phía nam bất tài, tướng lĩnh phế vật......
Lâm Bắc Thần dùng ngón tay giữa xoa xoa mi tâm.
Loại người này, được coi là anh hùng bàn phím ở dị giới.
Ngoài miệng có lời mở đầu, nhưng trong ngực không có một chiến lược.
Chỉ cần liếc nhìn thoáng qua, Lâm Bắc Thần đã có thể chắc chắn rằng loại háo sắc này nếu như tiến vào chiến trường, đừng nói là chiến tướng của Hải tộc cái gì đó, một võ sĩ lợi kiếm bất kỳ của Kiếm Ngư tộc cũng có thể chém hắn thành từng lát mỏng chỉ trong chốc lát!
Lâm Bắc Thần quay đầu lại, tiếp tục uống rượu.
Tiếng bàn tán ở bàn bên cạnh lại tiếp tục truyền tới.
"Nghe nói Ty tư pháp lần này sắp xét xử một đám quan viên bại trận của phía nam. Không biết là khi nào?"
"Ồ, cái này thì ta biết. Chính là chiều mai, sẽ có tổng cộng 35 người tại cổng Tây Thị của khu vực thành thứ ba. Phế vật đứng đầu tên là Thôi Hạo, nghe nói sự thất bại ở phía nam của đế quốc chính là do hắn gây ra, vì mất đi Vân Mộng thành mới dẫn đến việc Hải tộc lên đất liền thành công, một đường nghiền áp tới đây... "
Lâm Bắc Thần nghe vậy, trong lòng khẽ động.
Theo tin tức mà hắn nghe được từ Hải tộc trước đây là Thôi Hạo đã được phía chính phủ của Phong Ngữ hành tỉnh chuộc khỏi nhà tù của Hải tộc, không có tin tức gì sau đó.
Sau khi đến Triều Huy thành, mấy ngày nay, Lâm Bắc Thần cũng sắp xếp cho Vương Trung đi hỏi thăm, cũng không có manh mối gì.
Kết quả lại bị giam ở Ty tư pháp?
"Nói như vậy, Họ Thôi kia chính là kẻ đầu sỏ."
"Loại người này nên bị chém hàng ngàn hàng vạn lần."
"Đúng vậy, không giết không thể an ủi lòng dân."
"Lẽ ra nên giết từ lâu rồi, tại sao phải đợi đến bây giờ?"
"Nghe nói người này xuất thân từ Tiểu Kiếp Kiếm Uyên, có người muốn bảo vệ hắn..."
"Ai dám bảo vệ cái loại tạp nham hại nước hại dân này, không sợ tiếng xấu vạn năm sao?"
"Hả? Hết giờ rồi, sắp khai nha rồi, các vị, nhanh đi thôi, nếu không sẽ đến trễ mất..."
"Đi đi đi."
Một nhóm người say rượu cuồng ngôn, thanh toán rồi dìu nhau rời đi.
Người thanh niên đầu dầu má phấn kia hung hãn bóp một cái vào trong áo ngực của cô nương trẻ đang ngâm khúc, bóp khiến nước mắt của tiểu cô nương cũng rơi xuống, mới cười khúc khích rời đi.
Một ông lão tóc hoa râm từ bên cạnh bước qua, vừa lau nước mắt cho mình vừa dọn dẹp, thở dài nói: "Thuý Nhi à, con... chịu uất ức rồi, đều là người làm cha như ta vô dụng..."
Cô nương đưa tay lên lau nước mắt, nặn ra nụ cười nói: “Không sao đâu cha, con vừa có được một tiền bạc, con hát thêm vài bài nữa thì đủ tiền bốc thuốc cho nương rồi, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho nương... "
Giọng nói còn chưa dứt. Đinh đông.
Một đồng tiền vàng rơi vào trên cái đĩa trong tay nàng. Cô nương sững sờ, nước mắt lưng tròng nhìn xung quanh. "Hát cho gia một bài."
Ở bàn bên cạnh, một vị khách sớm đã đặt mười vò rượu đang bưng vò rượu lên mà uống, thời điểm đặt vò rượu xuống lộ ra một khuôn mặt anh tuấn và trẻ tuổi, khẽ mỉm cười nói.
Cô nương nhất thời đỏ mặt.
"Đại gia muốn nghe cái gì?"
Nàng cũng không biết tại sao, mình đã trải qua phong trần lâu năm như vậy rồi, vậy mà giờ phút này lại đỏ mặt.
Suy nghĩ kỹ lại, có lẽ là bởi vì thiếu niên kia quá đẹp trai, một đôi mắt biết cười, quả thực có thể câu hồn.
Trái tim của cô nương nhất thời dậy sóng, nàng đã chọn một ca khúc sở trường, vừa ê a ca hát, giọng hát véo von giống như những hạt trân châu to nhỏ rơi trên đĩa ngọc, rất hay.
Đợi đến khi hát xong, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy thiếu niên anh tuấn như yêu đã không thấy đâu nữa, trên bàn chỉ còn lại mười vò rượu rỗng, trong lòng cô nương ngay lập tức trống rỗng giống như mất đi một thứ gì đó, giống như những vò rượu rỗng kia.
"Gặp được quý nhân rồi."
Lão cha ở bên cạnh vui mừng nói.
Một đồng tiền vàng có thể coi như đã giải quyết được đại nạn cho gia đình ba người bọn họ.
Ít nhất cũng đủ để chữa khỏi bệnh cho bà cụ.