Tiền Tam Tỉnh bị tát giống như con xoay, quay xuôi ba vòng rồi lại xoay ngược ba vòng, tới tới lui lui, cả người trực tiếp hôn mê, lúc Lâm Bắc Thần dừng tay, hắn lập tức ngã nhào xuống đất.
Đây là bởi vì Lâm Bắc Thần chưa phát lực thật sự, chỉ nhẹ nhàng vỗ mấy cái thôi, nếu không đừng nói là đầu của hắn, ngay cả một cục sắt cũng bị Lâm đại thiếu vả thành bụi rồi.
Mọi người trong phòng chờ đều sững sờ, tấn công quan trong phòng hành chính? Tên mất trí này từ đâu tới vậy?
Não tàn rồi sao? Lại dám làm loại chuyện này, không muốn sống nữa sao? Vương Trung nhìn cảnh này với vẻ mặt đầy nhăn nhó.
Haizz.
Sớm biết nếu để thiếu gia tới đây làm thì sẽ như thế này mà, xem ra thiếu gia không thay đổi, vẫn là người thiếu niên trước đây, một khi bị kích thích, đầu óc sẽ ứ máu, bệnh não tàn sẽ phát tác, tình hình sẽ trở nên mất kiểm soát.
Cung Công rất cảnh giác trong vai trò hộ vệ cá nhân, đôi mắt nhạy bén quan sát cách bố trí và địa hình của các kiến trúc xung quanh, trong đầu đã cân nhắc trong đầu, một lúc nếu có quân đội bao vây thì nên chọn cách nào để phá vòng vây là phù hợp nhất, bảo vệ tốt được thiếu gia...
Còn Thiến Thiến cùng Thiên Thiên? Một người thì hưng phấn, nhao nhao muốn tới, một người kéo cánh tay của người kia, sợ nàng cũng xông tới mà đánh người khác.
Dù sao từ hôm hành hung đám người của Tiếu Hoa Lâu, Thiến Thiến trở nên vô cùng bốc đồng, động một chút là muốn tìm người so tài, mỗi ngày đều năn nỉ thiếu gia để nàng vào lâu đài thất lạc kia để giết quái vật, vô cùng trầm trọng rồi, Thiên Thiên sợ Thiến Thiến sẽ hành động bốc đồng, chém những người khác trong phòng chờ như chém quái vật.
“Mẹ nó, đừng có giả chết nữa.” Lâm Bắc Thần nhấc một chậu nước lên, trực tiếp dội vào mặt Tiền Tam Tỉnh.
(Chậu nước: khoan đã, tại sao ta lại ở đây?)
“A...a...a...” Tên thanh niên phách lối hét lên một tiếng, tỉnh lại, hắn vô thức ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai gấp vạn lần của Lâm Bắc Thần, nhưng như thể gặp phải quỷ, lạc giọng thét lên.
“Có phê chuẩn hay không?” Lâm Bắc Thần nhìn xuống hỏi.
“A, phê chuẩn?” Tiền Tam Tỉnh não ù ù, vô thức hỏi: “Phê chuẩn cái gì?”
Bép.
Lâm Bắc Thần trực tiếp tát một cái nữa.
“Ta cho ngươi ba giây, ngươi sắp xếp lại ngôn ngữ đi.” Vẻ mặt của hắn như ác ma cười nói.
“A, phê chuẩn...”
Tiền Tam Tỉnh rùng mình một cái, nói: “Quý nhân muốn phê chuẩn cái gì đều có thể phê chuẩn...”
Lâm Bắc Thần nắm lấy cổ áo của hắn, nhấc lên nói: “Đồ bỉ ổi, không đánh không được mà, ta đây nói chuyện đàng hoàng với ngươi ngươi lại không cảm kích, phải tát ngươi một cái mới biết điều à, sao ngươi hèn hạ vậy hả?”
Tiền Tam Tỉnh khóc không ra nước mắt.
Lâm Bắc Thần ném hắn xuống đất, mắng: “Mau, phê duyệt đóng dấu, lão tử đang bận, không rảnh lãng phí thời gian với cái loại ngu xuẩn như ngươi.”
“Vâng vâng vâng...” Tiền Tam Tỉnh tràn đầy oán hận giấu trong lòng, dựa vào nguyên tác quân tử không đứng nơi tường sắp đổ, hắn vội vàng tìm được con dấu huyền văn của mình trong đống gỗ vụn.
Thấy rằng sự việc đã đến nước này, Vương Trung đành từ bỏ giãy giụa, tỉnh bơ lấy đơn phê duyệt ban đầu ra, đưa lên.
Tiền Tam Tỉnh cũng không thèm nhìn, nâng con dấu lên chuẩn bị đóng.
“Đợi đã.” Lâm Bắc Thần đột nhiên cắt ngang.
Tiền Tam Tỉnh trong lòng run lên, ngẩng đầu cười nịnh nọt nói: “Quý nhân?”
Lâm Bắc Thần nhìn đơn, nói: “Không được, diện tích quá nhỏ, hai trăm héc đất làm sao đủ? Cho ta hai mươi ngàn héc đi!”
“Hả?” Tiền Tam Tỉnh há hốc mồm, hai mươi ngàn héc? Ngài thật biết nói mà.
“Sao?” Lâm Bắc Thần trợn mắt: “Không được à?”
“Được được được... quý nhân muốn bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu.” Tiền Tam Tỉnh đã bị rụng răng, sao còn dám phản bác chứ, lập tức đồng ý.
Vương Trung lập tức sửa lại đơn đăng ký, sau đó lại đưa tới, Tiền Tam Tỉnh vừa mới nâng con dấu lên, muốn đóng xuống...
“Đợi tí.” Lâm Bắc Thần lại nói.
Hai chân Tiền Tam Tỉnh mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống. Lại sao nữa?
Lâm Bắc Thần nhìn tờ đơn, bất mãn nói: “Tại sao lại bị hạn chế ở thành khu thứ hai? Chẳng lẽ không thể xây trường học ở thành khu thứ ba thành khu thứ tư sao? Hạn chế này bị gạch bỏ, vị trí là tùy thuộc vào sự lựa chọn của bọn ta, không bị hạn chế.”
“Hả?” Tiền Tam Tỉnh choáng váng tại chỗ, cái điều kiện này mà ngài cũng dám nói? Điên rồi sao?
“Làm sao?” Lâm Bắc Thần lại trợn mắt: “Không được?”
“Ách... cái này... được được được.” Tiền Tam Tỉnh suy nghĩ một chút, dù sao mình cũng là bị ép, trước mắt buộc phải xử lý nguy cơ đã, đến khi cái người điên này đi thì điều động quân đội rồi bắt hắn sau, đến lúc đó trực tiếp xé giấy phê duyệt này đi là được, hắn nâng con dấu lên, chuẩn bị đóng vào...
“Đợi tí.” Lâm Bắc Thần lại lần nữa cắt ngang.
“Quý nhân?” Tiền Tam Tỉnh ai oán nói: “Cần thay đổi điều gì nữa?”
Lâm Bắc Thần cười khan nói: “Ha...xin lỗi, nói quen mồm, quen rồi, không sao, ngươi đóng đi.”
Tiền Tam Tỉnh cạn lời, nâng con dấu huyền văn thật cao, ấn xuống.
Khi con dấu sắp được đóng vào đơn đăng ký, hắn hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Thần nói: “Quý nhân, ngài... có muốn bổ sung cái gì không?”
Bép!
Lâm Bắc Thần trực tiếp vỗ vào gáy hắn một cái, mắng: “Ngươi mẹ nó nói nhiều quá, đóng dấu nhanh cho lão tử đi.”
Tiền Tam Tỉnh: “???”
Ngươi nói đạo lý chút đi, trước đó ai cứ nói ‘đợi đã’?
Cạch!
Con dấu huyền văn đóng xuống, một luồng năng lượng yếu ớt lưu chuyển ra, mẫu đơn chính thức có hiệu lực.
Lâm Bắc Thần cầm đơn, quay đầu nhìn Vương Trung, vui mừng nói: “Nhìn thấy không, đây chính là hiệu suất, bổn thiếu gia ra tay thì mấy phút đã làm xong, cái tên chó Vương Trung ngươi sau này học hỏi thêm đi, bổn thiếu gia nhiều ưu điểm như vậy ngươi không thể làm như không thấy được.”
Vương Trung: “???”
“Vâng, thiếu gia.” Hắn cung kính nịnh nọt.
“Ta cũng học được, thiếu gia.” Thiến Thiến kích động nói.