Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 937 - Chương 937: Lại Còn Muốn Thêm Thức Ăn À?

Chương 937: Lại còn muốn thêm thức ăn à?

"Vòng tay cấm thần?"

Giọng nói của Lâm Bắc Thần vang lên: "Thứ đồ chơi này chính là vòng cấm thần sao?"

Trong tay hắn cầm bốn cái vòng tay Huyền Văn phản quang có gai ngược màu đen như mực, tỏ vẻ tò mò, nghiêm túc nói: "Dùng thứ đồ chơi này thì có thể phong ấn thần lực sao?"

Hoa Tự Liên nghẹn họng nhìn trân trối.

"Ngươi mở ra ... từ khi nào vậy?"

"Điều này là không thể. Vòng cấm thần chỉ có người thân mang thần lực tuyệt đối mới có thể mở, ngươi..."

Nữ tế tư rơi vào trong kinh ngạc tột độ. Sau đó là hoảng sợ.

"Két két két két ..."

Lâm Bắc Thần ném chiếc vòng cấm thần trong tay, nở ra một nụ cười ma mị giống như một nhân vật phản diện, nói: "Kẻ phàm nhân vô tri, cái gọi là thứ để dựa vào của ngươi, đối với người được Kiếm Chi Chủ Quân sủng ái nhất như ta mà nói, căn bản chỉ là một trò đùa."

"Ngươi......"

Hoa Tự Liên ý thức được không hay, chậm rãi lùi lại phía sau.

Nhưng ngay lập tức bị những dây leo màu xanh cứng cỏi không thể nào phá vỡ quấn lấy.

Vẻ mặt của Lâm Bắc Thần dần dần trở nên hung tợn.

Vẻ lạnh lùng trong mắt giống như là Huyền Băng vạn năm.

Nếu như hôm nay đến trễ một chút, Vọng Nguyệt bà bà sẽ phải chịu một sự sỉ nhục to lớn.

Không thể tha thứ.

Hắn nhìn hai người Hoa Tự Liên và Trần Cẩm, khóe miệng hiện ra một vòng cung sắc bén, chậm rãi nói: "Đôi cẩu nam nữ các ngươi đáng chém vạn lần, muốn chết như thế nào đây?"

Hai người Trần Cẩn và Hoa Tự Liên toàn thân ớn lạnh, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ.

"Chi bằng..."

Lâm Bắc Thần đột nhiên giống như nảy ra một ý tưởng đáng sợ nào đó, cười lạnh nói: "Chi bằng cho ăn bể bụng có được không? Hai cái thùng này còn thừa lại không ít, hai người các ngươi tới thương lượng một chút, mỗi người muốn ăn mấy cân, xác định rõ số lượng, không được phép tranh giành!”

Hai người Hoa Tự Liên và Trần Cẩn run lẫy bẫy.

Trước đó còn cười nhạo nói ‘thiện ác báo ứng’ của Vọng Nguyệt đại giáo chủ chỉ là hư vô.

Kết quả bây giờ báo ứng lại đến nhanh như vậy.

"Ngươi không thể dùng phương thức ác độc như vậy để làm nhục bọn ta." Hoa Tự Liên với vẻ mặt tức giận hét lên.

Trần Cẩn đau đớn vì gãy chân, cả người đã vô cùng yếu ớt, cũng giãy dụa nói: "Muốn giết thì giết, để chúng ta được vui vẻ, hà tất phải hành hạ và làm nhục như vậy, ngươi thật quá độc ác... "

Lâm Bắc Thần như thể nghe thấy một câu chuyện nực cười nhất trên thế giới.

"Đây là thủ đoạn mà trước đó các người muốn dùng để làm nhục bà bà của ta."

Hắn với vẻ mặt giễu cợt nói: "Bây giờ ta chẳng qua chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi... ha ha, muốn trách thì trách bản thân các ngươi quá độc ác."

Đôi cẩu nam nữ này nhất thời choáng váng.

Trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

"Ngươi ăn."

Hoa Tự Liên rùng mình một cái, nhìn Trần Cẩn rồi gào lên: "Không phải ngươi nói yêu ta sao, nguyện làm bất cứ chuyện gì vì ta? Bây giờ cơ hội của ngươi đến rồi đấy, chứng minh cho ta xem đi.”

Trần Cẩn: "???"

Con mẹ ngươi điên rồi à?

Bất cứ chuyện gì mà ta nói cũng không bao gồm ăn phân vì ngươi.

"Đều trách tiện nhân nhà ngươi tâm địa độc ác. Ta sớm đã nói rồi, Vọng Nguyệt đại giáo chủ đức cao vọng trọng, chính là tín đồ chân chính của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ. Ngay cả khoả nam cũng không thể coi thường. Những ngày này ta đã luôn nỗ lực thuyết phục sư tôn miễn hình phạt cho đại giáo chủ, là ngươi cứ khăng khăng phải làm khó đại giáo chủ... đồ tiện nhân nhà ngươi, trước đây ta thực sự là mù mắt mà, sao có thể yêu ngươi chứ... "

Trần Cẩn lòng đầy căm phẫn lớn tiếng nói.

"Ngươi... rõ ràng là muốn giết Vọng Nguyệt đại giáo chủ..." Hoa Tự Liên tức giận nói.

Ba!

Trần Cẩn tát một cái vào mặt nữ tế tư, nói: "Tiện nhân, câm miệng, một chủ tế nhỏ bé như ngươi lại dám vu khống ta ..."

"Ta liều mạng với tên tiện nam nhà ngươi." Hoa Tự Liên giống như điên lao tới.

Hai người quấn lấy nhau.

Đám người Lâm Bắc Thần nghẹn họng nhìn trân trối.

Hai cái tên này thực đúng là không có một chút tiết tháo nào cả.

Trên đời lại còn có người mặt dày trơ trẽn như vậy sao?

"Cẩu nam nữ quả nhiên xứng đáng để ăn phân."

Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy thủ đoạn vừa rồi mà mình dùng để đối phó đôi cẩu nam nữ này thực sự là quá thích hợp.

Một trận gió thổi qua.

Lâm Bắc Thần theo bản năng che mũi miệng.

Thối quá.

Nhanh chóng giải quyết mấy tên cặn bã này, đổi chỗ khác để tìm hiểu ngọn nguồn mọi chuyện đi.

Chân trái của hắn dậm nhẹ trên mặt đất.

Dị năng của Huyền khí hệ mộc và Huyền khí hệ thổ có thể phát động đồng thời.

Mấy nam tế tư trẻ tuổi bị dây leo đánh gãy chân giam cầm trên mặt đất, liền bị cành cây màu xanh lôi ngược vào trong bụi cỏ bên cạnh, trong tiếng gào thét thảm thiết khiến người ta sởn cả tóc gáy, chỉ thấy bùn đất ẩm ướt tự động lăn lộn về phía hai bên, những cái hố sâu hình chữ nhật hiện ra, giống như một bầy ác thú khủng khiếp đang ẩn nấp dưới đất mở cái miệng đen kịt ra...

Mấy nam tế tư liều mạng dãy dụa.

Nhưng khó thoát khỏi số phận bị cành cây quấn tay chân rồi rơi xuống hố sâu.

Bùn đất mở ra rồi giống như một vật sống, tự động lăn lộn, lấp cái hố lại.

Bọn họ đã bị chôn sống.

Cảnh này, Hoa Tự Liên và Trần Cẩn nhìn mà sởn cả tóc gáy.

Hai người bọn họ ngay lập tức cũng không quan tâm đến việc giả điên đánh nhau nữa.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, khi bọn họ nhìn thấy trong bãi cỏ ở phía bên kia, dưới sự điều khiển của Lâm Bắc Thần, dùng một bí thuật tà ma nào đó, lại có một cái hố sâu hình chữ nhật lớn khác tự động xuất hiện, mở ra giống như miệng của một con ác thú, khi mấy dây leo màu xanh giống như mãng xà lao đến, lúc này đã doạ bọn họ sợ hãi mặt như màu đất, run rẩy điên cuồng.

Phộc phộc.

Có một âm thanh kỳ dị truyền đến.

Giữa đùi của hai người đều đã ướt sũng, một mùi hôi thối bốc ra! Lại bị doạ đến mức phân nước tiểu đều đi cả ra.

"Con mẹ các ngươi còn muốn thêm thức ăn à?"

Lâm Bắc Thần vô cùng kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment