"Aaaaa......"
"A a, chân của ta!"
Khuôn mặt của mấy nam tử vặn vẹo vì đau đớn, hét lên giống như giết lợn. Phịch phịch, toàn bộ đều quỳ trên thềm đá.
"Trốn?"
Lâm Bắc Thần nhìn Trần Cẩn một chân nhảy ra mười mấy bậc thềm, trên mặt hiện lên một tia nghiêm nghị, lạnh giọng nói: "Cút qua đây ăn phân cho ta.”
Một dây leo khe núi thô giống như cánh tay, dưới sự thúc động của Huyền khí hệ mộc, tựa như một con quái mãng màu xanh phóng ra, lao tới như tia chớp, cuốn lấy Trần Cẩn...
"A, a, cút ra."
Trần Cẩn kinh hoảng hét lên.
Tuy nhiên, dây leo dễ dàng quấn lấy một chân của hắn rồi lôi qua, giống như nhấc một con chó bị gãy chân trong không trung, treo ngược trên một thùng phân khác!
"Thả ta ra, Lâm Bắc Thần, ta biết ngươi... oẹ, oa ..."
Trần Cẩn cảm nhận được mùi thối xộc vào mặt, hoàn toàn không thể kìm nén được, trực tiếp nôn ra.
Lâm Bắc Thần nhất thời vô cùng tức giận: "Con mẹ ngươi, nhắc đến tên ta, lại có thể nôn ra à?"
Đây là một sự khiêu khích trần trụi.
Lâm Bắc Thần không thể nhịn được nữa.
"Ăn phân cho ta."
Hắn điều khiển dây leo quấn chặt lấy cơ thể Trần Cẩn, từ đầu xuống chân, nhúng vào trong thùng phân.
Trần Cẩn kinh hãi giãy dụa nói: "Đừng làm loạn. Có gì từ từ nói, ta cũng là Thần Quyến Giả. Ta là đệ tử của chưởng giáo. Ngươi muốn gì đều có thể nói với ta... đừng .. đừng... ưm ưm ưm... ùng ục ục ục! "
Từ tượng thanh phía sau không phải là hắn đang học hát.
Mà là đầu đã bị nhúng trong nước phân.
Cũng không biết cuối cùng hắn muốn nói cái gì.
Nhưng đại khái là vừa rồi quá kích động, không cẩn thận đã ăn mấy miếng.
Đồng thời.
"Phốc ...aaaaa."
Tiếng hét chói tai xuyên thủng chín tầng mây vang lên.
Trong một thùng phân khác, đã hoàn thành màn ‘nhúng nước’ Hoa Tự Liên với độ khó cao. Sau một trận vùng vẫy, cuối cùng nàng đã điều chỉnh xong tư thế của mình, ra khỏi thùng phân.
Vốn dĩ cũng được xem là một đại mỹ nhân yêu kiều, lúc này đã hoàn toàn bị nhuộm thành màu nâu sẫm như nước tương, còn có con giòi nhỏ màu trắng đang nhúc nhích, phun ra một thứ chất lỏng kỳ quái, nàng gân cổ hét lên, mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ sụp đổ rõ ràng trên khuôn mặt.
Lúc này, lão quản gia Vương Trung vừa hay đang từ trên bậc thềm núi lao xuống.
"Thiếu gia, ta đến rồi, ta đến giúp..."
"Tên của ta có một chữ trung. Vĩnh viễn đều trung thành tuyệt đối, coi thiếu gia như con ruột. Lúc này, kẻ nào chọc giận thiếu gia người, chính là kẻ thù của ta, ta nhất định phải...
"Ọe...oa! "
Lão Vương Trung rất vui vẻ lao xuống.
Nhưng chính vào lúc này, ông ta vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh Hoa Tự Liên ra khỏi thùng phân.
Sau đó, biểu hiện của ông ta liền thay đổi.
))?
Thật buồn nôn.
Đồ chó sững sờ ngay tại chỗ, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng mới chạy được vài bước, chỉ cảm thấy trong bụng đã dời sông lấp biển, cũng không nhịn được nữa, ọe một tiếng, sợ hãi nằm sấp trên tảng đá ven đường, choáng váng nôn mửa.
"Này, Vương quản gia, ngươi đây là..."
"Có chuyện gì vậy?"
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thiên Thiên, Thiến Thiến, còn có Lữ Linh Tâm và Liễu Thắng Nam cũng đúng lúc ở phía sau lao xuống, nhìn thấy dáng vẻ của Vương Trung liền không khỏi kinh ngạc.
Sắc mặt của Vương Trung tái mét, đầu cũng không quay lại chỉ vào vị trí của thùng phân bên dưới.
Bốn thiếu nữ thuận theo hướng đó quay đầu lại nhìn. ⊙?
"Oa oẹ..."
"A, buồn nôn chết đi được.”
"Tại sao lại có người muốn ăn phân chứ?"
"A, mắt của ta..."
Bốn thiếu nữ tội nghiệp, tâm lý chịu đựng hiển nhiên là yếu hơn nhiều so với Vương Trung, chỉ cần liếc nhìn một cái liền cảm thấy linh hồn của mình bị đả kích nặng nề và vấy bẩn, cảnh bẩn thỉu kia hiện lên trong đầu không thể ném bỏ được, thế giới quan bỗng chốc trở nên tan tành, tất cả bọn họ đều đứng bên đường cúi xuống mà nôn mửa!
Khóe miệng Lâm Bắc Thần giật giật. Mẹ nó.
Đây là một chương có mùi vị.
Mùi vị quá lớn.
Không biết liệu những độc giả ăn bữa sáng đọc đến đây...có từ bỏ truyện hay không? Hắn suy nghĩ một lát, bản thân cũng cảm thấy có hơi buồn nôn.
Đành vậy, cứ tắm rửa đi.
Mấy nhánh cây và dây leo lan tràn qua, treo ngược Hoa Tự Liên đem đến thác nước bên kia núi, sau khi rửa sạch một trận rồi lại mang về.
Trần Cẩn cũng bắt chước làm theo như vậy. Hai người bị ném trong cùng thế giới.
Toàn thân ướt sũng.
Nhưng tinh thần lại đờ đẫn và suy sụp.
"Ăn ngon không?"
Lâm Bắc Thần nhìn về phía hai người bọn họ.
Hai người ngay tức khắc đều giật mình một cái.
Sau đó nằm sấp trên mặt đất, rút họng nôn khan.
Những thứ có thể nôn ra được đã nôn ra hết cả rồi, lúc này cho dù có chọc thủng cổ họng cũng chỉ có thể nôn ra một ít mật xanh...
"Ta nghe các ngươi vừa mới nói, muốn để ai ăn hết đồ trong thùng phân?"
Lâm Bắc Thần không chút thương tiếc đối với hai người này, nói: "Bây giờ ta cũng cho các ngươi một cơ hội, trực tiếp biểu diễn ăn phân một chút đi. Nếu ngươi có thể ăn hết thì ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu không ăn hết ta sẽ tiễn các ngươi lên gặp thượng đế.”
(Thượng đế đặt dấu chấm hỏi trên khuôn mặt: tâm hồn đen tối, chờ đã, trong thiết lập của thế giới này hình như cũng không có ta.)
Lâm Bắc Thần lại nói: "Thiên Thiên, mạnh mẽ một chút, đừng nôn nữa, mau lấy thuốc đến trị thương cho Vọng Nguyệt bà bà..."
"Vâng ... thiếu ... thiếu gia..."
Thiên Thiên với vẻ mặt tái nhợt loạng choạng bước xuống, cẩn thận đến bên cạnh Vọng Nguyệt đại giáo chủ, cho bà uống thuốc trị thương.
Nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Vọng Nguyệt đại giáo chủ.
Sau đó lại đột ngột khịt mũi khó chịu một tiếng, máu tươi từ cổ tay và mắt cá chân bắn ra.
Thiên Thiên liền sững sờ: "Thiếu gia, không phải ta..."
Một giọng nói hung hãn từ bên cạnh truyền đến: "Lâm Bắc Thần, trên tay chân của Vọng Nguyệt đều có vòng cấm thần. Chỉ có thần lực mới có thể thúc động và điều khiển. Ngươi có tin hay không, chỉ cần ta niệm một cái thì có thể khiến cho lão chó lợn này gãy tay gãy chân?
Là Hoa Tự Liên.
Dưới sự sỉ nhục quá lớn, nữ tế tư đã bình tĩnh trở lại.
Trước đó nàng đột ngột nghe thấy tên của Lâm Bắc Thần, dưới sự kinh ngạc không tránh khỏi mất đi sự phòng thủ mới bị Lâm Bắc Thần nhân cơ hội, lúc này lấy lại tinh thần. Ý thức được trong tay mình còn có ‘sát khí’ như vòng cấm thần hoàn toàn có thể mặc cả.
"Bây giờ ngươi quỳ xuống cho ta, có lẽ ta có thể không tra tấn lão chó lợn Vọng Nguyệt kia."
Hoa Tự Liên nghiến răng nghiến lợi nói.