Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 935 - Chương 935: Giọt Bắn Nén Rất Tốt

Chương 935: Giọt bắn nén rất tốt

Vọng Nguyệt đại giáo chủ đứng bên bậc thềm đá.

Trên người bà tràn đầy vết roi.

Cái roi mang theo gai thép nhỏ đánh vào người bà, để lại một loạt vết máu nhìn thấy mà giật mình, áo choàng màu đen đã bị quất nát, mơ hồ có thể nhìn thấy xương trắng dưới da thịt...

Máu đã thành vũng dưới chân bà.

Lâm Bắc Thần không thể nào hiểu nổi rốt cuộc là loại tinh thần như thế nào lại có thể khiến cho vị lão nhân một thân thần lực hoàn toàn mất hết, dưới tình huống thương thế nghiêm trọng như vậy, vẫn đứng thẳng thẳng tắp trên thềm đá giống như một mũi giáo.

Giống như việc hắn không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc là người tàn nhẫn và biến thái như thế nào mới có thể dùng loại thủ đoạn đẫm máu này để tra tấn một bà lão đức cao vọng trọng như vậy.

"Bà ơi."

Lâm Bắc Thần đau lòng đỡ lấy Vọng Nguyệt đại giáo chủ, truyền một luồng Huyền khí vào trong cơ thể, nói: "Xin lỗi, ta đến trễ rồi."

Vọng Nguyệt đại giáo chủ nhìn Lâm Bắc Thần, trong mắt hiện ra vẻ ân cần nhã nhặn quen thuộc với người sau, mỉm cười nói: "Hài tử, ngươi không nên đến."

Lâm Bắc Thần lấy ra một viên Lục Vị Thần Hoàng Hoàn, đỡ bà ngồi xuống, nói: "Bà bà, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta."

Vọng Nguyệt đại giáo chủ muốn nói lại ngừng, cuối cùng cũng không ngăn cản Lâm Bắc Thần.

Đứa trẻ này đã đến đây rồi, bây giờ bảo nó nhanh chóng rời đi cũng đã muộn.

Vậy thì chỉ có thể phó mặc tất cả chuyện theo ý trời.

"Tiểu tử, ngươi là ai?"

Trần Cẩn với vẻ mặt u ám, kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Thần: "Lại dám nhúng tay vào chuyện của thần điện chúng ta..."

Thực lực mà Lâm Bắc Thần biểu hiện ra khi bay vụt tới vừa rồi khiến hắn có chút kiêng nể.

Nhưng lời còn chưa dứt.

"Ta là cha ngươi."

Đôi mắt của Lâm Bắc Thần bộc phát ra sát cơ, thân hình khẽ động, ngay tức khắc đã đến trước mặt Trần Cẩn.

Trần Cẩn chỉ cảm thấy cổ tay chìm xuống.

Roi gai tinh thép đã rơi vào tay Lâm Bắc Thần.

Ba.

Một tiếng nứt toác giòn giã vang lên.

Trần Cẩn chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ đi.

Tuy nhiên, cơn đau đớn kịch liệt ray rứt thấu xương từ chân trái truyền đến.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, trên mặt không khỏi lộ ra biểu hiện kinh hãi.

"A, ta... a ..."

Một nửa chân của hắn gần như bị một roi này đánh gãy.

Rách da toác thịt giống như bị dao cùn chặt một đao, xương cốt vỡ nát, chỉ còn lại một chút gân trắng nối với nửa cẳng chân không đứt lìa ra.

"Aaaaa..."

Hắn theo bản năng hét lên, thân hình ngã về phía sau.

Nữ tế tư Hoa Tự Liên lại giống như nhìn thấy ma, nhìn Lâm Bắc Thần mà hét lên: "Ngươi... ngươi là Lâm Bắc Thần ... ngươi là Nghiệt Thần Quyến Giả kia..."

Thân là giai cấp trung tầng của thần điện hiện tại, nàng biết Lâm Bắc Thần.

Đồng thời cũng biết người thiếu niên có khuôn mặt anh tuấn như thần minh này có thủ đoạn đáng sợ giống như tà ma.

Nỗi kinh hoàng và sợ hãi khủng khiếp nhấn chìm nàng.

"Tiện nhân, ức hiếp bà bà của ta, ngươi cũng có phần."

Trong đôi mắt của Lâm Bắc Thần lộ ra ánh sáng dữ tợn, cổ tay liền vung vẫy.

Trong mắt của nữ tế tư loé lên một tia kinh hoàng, quay người muốn bỏ trốn, nhưng lại bị roi thép quấn lấy, thân bất do kỷ bị hất văng ra ngoài, quay người 1080 độ sau đó lộn ngược 360 độ, phịch một tiếng đã nặng nề ngã trong thùng phân bên cạnh.

Giọt bắn khi vào nước được nén rất tốt.

Tuyệt đối là huy chương vàng Olympic.

Không bắn ra cho dù chỉ là một chút xíu chất lỏng thối màu nâu đen.

Sắc mặt của Trần Cẩn thay đổi dữ dội.

Tên của Lâm Bắc Thần, hắn đã từng nghe qua.

Nhưng chưa từng gặp qua người thật.

Vì vậy, hắn không thể nhận ra ngay lập tức.

Nhưng khi nghe thấy Hoa Tự Liên hét gọi cái tên này, hắn gần như phát điên ngay tại chỗ.

Vọng Nguyệt đại giáo chủ, ngoài Tần Liên Thần và Dạ Vị Ương ra, còn có một nhân vật không thể không kể đến, đó là Lâm Bắc Thần.

Đại giáo chủ của thần điện Triều Huy hiện tại cũng đã từng dùng bốn chữ ‘biến số mầm hoạ’ để hình dung về Lâm Bắc Thần.

Đây vốn được cho là tên phá gia chi tử trong hố bùn của Vân Mộng thành, lần lượt mấy lần được Kiếm Chi Chủ Quân nhập thân, là một Thần Quyến Giả cấp mầm móng tai hoạ tràn đầy biến số.

Trước đây có tin đồn nói rằng, mầm tai hoạ này đã đến khu vực thành thứ hai của Triều Huy thành.

Cho nên Trần Cẩn mới vội vã tới làm nhục Vọng Nguyệt đại giáo chủ, sau khi trút được mối hận trong lòng thì phải loại bỏ bà ta, vĩnh viễn trừ hậu hoạ để tránh đêm dài lắm mộng.

Không ngờ rằng, cái ‘biến số tai hoạ’ này lại đến sớm như vậy.

Vốn dĩ hắn cho rằng, cho dù gặp phải Lâm Bắc Thần, mình cũng sẽ có sức chiến đấu. Thực ra hoàn toàn không cần phải sợ hãi như vậy.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn trốn.

Ngay cả khi chân trái của hắn đã bị gãy một nửa, dưới sự kinh sợ tột độ, hắn đã quên mất nỗi đau đớn, trong cơ thể bùng phát ra một luồng sức mạnh trước giờ chưa từng có, chân phải đạp đất, phóng về phía sau...

"Ngăn hắn lại cho ta."

Trần Cẩn vừa lùi vừa hét lớn nói.

Mấy nam tử trẻ tuổi thân mặc trang phục tế tư khác, ngoài mạnh trong yếu xông lên. Lâm Bắc Thần giậm chân trái một cái.

Cành cây và dây leo trên ở con đường núi bên cạnh, lập tức giống như những con mãng xà hung tợn, điên cuồng sinh trưởng và lan tràn đến, quấn lấy chân của bọn họ, trực tiếp trói bọn họ nguyên tại chỗ.

"Mở ra cho ta."

Một nam tử lớn tiếng hét.

Huyền khí chuyển vận.

Muốn thoát khỏi xiềng xích của cành cây và dây leo. Nhưng mà, đáp lại bọn họ là--

Răng rắc, răng rắc.

Tiếng gãy xương giòn giã chói tai.

Những cành cây và dây leo vốn dĩ yếu đuối không chịu nổi một đòn lúc này lại cứng cỏi giống như dây thép, đột nhiên quấn lấy, ghì chặt vào y phục, khảm vào trong da thịt, trực tiếp siết gãy xương chân của bọn họ, vặn vẹo bẻ gãy...

Bình Luận (0)
Comment