Lâm Bắc Thần liếc nhìn Vương Trung.
Đồ chó nhà ngươi, có phải là dẫn sai đường rồi không?
Ta đến đây để tìm Vọng Nguyệt đại giáo chủ.
Không phải tới để làm việc nghĩa.
Tại sao lại nghe thấy những ngôn từ phản diện tràn đầy mùi cẩu huyết như vậy chứ? "Mấy vị, dừng bước."
Bốn nam nhân cũng không biết từ đâu tới, thân mặc áo choàng tương tự như áo choàng của tế tư, chỉ khác bên trên viết những từ như ‘Bộ rồng Giáp’, ‘Bộ rồng Ất’, ‘Bộ rồng Bính’, ‘Bộ rồng Đinh’ , đưa tay ngăn cản mấy người Lâm Bắc Thần.
Một người trong đó mặt không chút biểu cảm nói: "Vị công tử này, trước mặt là Hoa Tự Liên chủ tế đang xử lý công việc nội bộ của thần điện, không cho người ngoài vào, mời ngài đi vòng cho.
Lời lẽ cũng khá là khách sáo.
Lâm Bắc Thần tò mò nhìn mấy người, nói: "Tại sao trên người các ngươi lại mặc chế phục của thần điện?"
Nam tử nói chuyện trước đó, giữa lông mày loé lên một chút mất kiên nhẫn, cố nén nói: "Bốn người chúng ta chính là tế tư của Triều Huy thần điện. Đương nhiên là mặc chế phục của thần điện."
Lâm Bắc Thần vừa nghe vậy liền tức giận ngay tại chỗ.
"Không thể nào."
Hắn lớn tiếng nói: "Trong thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân đều là nữ tư tế. Từ khi nào mà những nam nhân thối như các ngươi cũng có thể trở thành tế tư?"
Lâm đại thiếu đã đã đọc thuộc thần đạo điển tịch.
Hắn có thể chắc chắn 100% rằng trong Triều Huy thần điện không hề tồn tại nam tế tư.
Đương nhiên, trong tình huống bình thường, hắn cũng lười quan tâm đến loại chuyện rắm chó này.
Nhưng vấn đề là từ trước đến nay Lâm đại thiếu đều cho rằng mình là sự tồn tại độc nhất vô nhị, là con sói đực anh tuấn và mạnh mẽ duy nhất trà trộn trong bầy sói cái, thường xuyên dương dương đắc ý, cũng luôn lấy điều này làm kiêu ngạo.
Ta quả nhiên là có thể làm được chuyện mà những nam nhân khác không thể làm được.
Đây là một trong những nguồn gốc kiêu ngạo của hắn.
Kết quả bây giờ lại nhảy ra bốn nam nhân thối, nói rằng mình cũng là tế tư của thần điện?
Tuyệt đối không thể.
Nam nhân nói chuyện trước đó, trong mắt đã loé lên vẻ tức giận không nhịn được, nhưng vừa nhớ đến lời dặn dò của công tử nhà mình, hắn cố gắng kìm nén, vẻ mặt bất thiện, rất không khách sáo giải thích: “Triều Huy đại chưởng giáo tân nhiệm đã loại bỏ những tệ nạn của thần điện năm xưa, chăm lo quản lý, cho phép nam tử gia nhập thần điện, trở thành tế tư, vì vậy... "
"Thả cái rắm mẹ nó."
Lâm Bắc Thần tức giận hổn hển, chửi ầm lên: "Ai bảo hắn cải tạo, đã hỏi qua ta chưa?"
Bốn nam nhân đưa mắt nhìn nhau. Mẹ nó.
Đây là gặp phải não tàn rồi à?
Nam tử vốn không phải là loại hiền lành gì, lúc này trên mặt nhất thời không kìm nén được sự tức giận, mở miệng muốn chửi bới.
Lâm Bắc Thần lại còn phẫn nộ và nóng nảy hơn cả hắn, trực tiếp túm lấy bả vai hắn, dùng lực lắc mạnh nói: "Mau, mau thừa nhận, bốn người các ngươi là giả mạo."
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói. Răng rắc!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Vẻ mặt tức giận của nam tử ngưng tụ lại, dần dần chuyển thành kinh sợ. Cột sống cổ của hắn lại có thể bị tiểu bạch kiểm này lắc gãy mất rồi. "Ờ... xin lỗi, ta bốc đồng rồi."
Lâm Bắc Thần vội vàng thả tay ra.
"Con...mẹ...ngươi"
Nam tử với vẻ mặt kinh hãi và oán hận, trong mũi miệng phun ra bọt máu, thân hình mềm nhũn ngã xuống.
Cho đến khi chết, hắn vẫn có biểu hiện kinh ngạc và tức giận giống như không tin rằng bản thân là thủ lĩnh của một nhóm bốn người, mới ba câu lời kịch, xuất trường được nửa chương đã nhận cơm hộp rồi.
Ba nam tử bên cạnh thấy vậy nhất thời vô cùng tức giận, mỗi người đều rút trường kiếm ra, kiếm quang lập lòe, đâm về phía Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần đang chuẩn bị né tránh...
"Bảo vệ công tử."
Đôi mắt của Thiến Thiến lóe lên ánh sáng phấn khích, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp rực rỡ của nàng hiện ra vẻ giống như một người nghiện internet nặng cuối cùng đã nhìn thấy được một chiếc máy tính kết nối Internet, vèo một cái đã xông tới bên cạnh Lâm Bắc Thần.
Bùm!
Một quyền đã đánh vào mũi của nam nhân.
"Aaaaaa......"
Nam nhân hét lên thảm thiết, xương mũi bị gãy, bay ngược ra ngoài và đập vào núi đá.
Bùm bùm!
Thiến Thiến điên cuồng lao về phía trước, thực hiện hai cú đấm liên tiếp. Hai nam tử còn lại cũng bay ra ngoài.
Lâm Bắc Thần: ⊙_⊙∥?
Đây cũng quá bạo lực rồi đấy.
"Thiến Thiến, ngươi cho ta..."
Lúc này hắn đã có chút tức giận rồi.
Vừa rồi bản thân là nhất thời kích động không cẩn thận dùng lực quá mạnh mới lắc gãy đầu của người ta, có thể thông cảm được, không thể khiển trách nặng nề, suy cho cùng cũng không phải là chủ quan cố ý.
Nhưng tiểu tỳ nữ nhà ngươi thì là cố ý mượn đề tài để nói chuyện của mình rồi. Quá tàn bạo.
Phải giáo huấn một câu mới được.
"Công tử..."
Thiến Thiến:!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức xụ xuống, giống như một con mèo nhỏ phạm lỗi, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt mong chờ nhìn Lâm đại thiếu, cố tỏ ra đáng yêu ...
Lâm Bắc Thần đang định dạy dỗ thật tử tế.
Nhưng chính vào lúc này--
"Ha ha, Vọng Nguyệt, ngươi là tự mình ăn sạch hai thùng phân này hay là để ta đút cho ngươi ăn."
Giọng nói âm trầm lạnh độc trước đó lại thuận theo hướng gió mà truyền đến.
Lâm Bắc Thần lập tức sững sờ.
Hắn nhìn về phía Vương Trung.
Lão quản gia trong cái tên có một chữ ‘trung’ dùng lực gật đầu, bày ra ánh mắt ẩn chứa vẻ khẳng định.
Mẹ nó!
Vọng Nguyệt đại giáo chủ bị người ta ức hiếp!
Lâm Bắc Thần lập tức nhảy vọt xuống giống như một con thỏ bị giẫm phải đuôi. "Thiến Thiến, làm tốt lắm, đánh đến chết cho ta."
Giọng nói của Lâm đại thiếu vang lên trong không khí.
Thiến Thiến:.
"Vâng."
Đôi mắt của nàng sáng lên nói.
Ngay sau đó, bên dưới đã vang lên tiếng gầm giận dữ của Lâm Bắc Thần. "Mấy tên tạp chủng các ngươi muốn chết thế nào đây?"
Mấy người liền kinh ngạc.
Lập tức bước nhanh xuống dưới.