Tiểu Loli buộc hai chùm tóc đuôi ngựa gật đầu, thấp giọng nói: "Tỷ phu cứ quỳ mãi trước linh cữu của tỷ tỷ, mấy ngày không ăn uống. Cả người đã gầy mất mấy vòng. Cha nương đều đã tha thứ cho huynh ấy, nhưng tỷ phu nói huynh ấy không thể nào tha thứ cho bản thân, đã không bảo vệ được cho tỷ tỷ... "
Nói xong, nước mắt cuối cùng không thể nào kiềm chế được, khoé mắt ẩm ướt. Khi còn nhỏ, tỷ tỷ rất thương yêu nàng.
Khi bị phụ mẫu mắng, đều là tỷ tỷ bảo vệ nàng.
Hôm đó khi tỷ phu hồn bay phách lạc ôm hủ tro cốt của tỷ tỷ xuất hiện, Tiểu Loli chỉ có thể nói với bản thân rằng cô bé à, những ngày này cố gắng tìm thật nhiều việc để làm như gây quỹ, phát động các bạn học, tổng diễn tiết mục... v.v ... để phân tán tinh thần, không nghĩ đến tỷ tỷ đã khuất.
Lúc này, vài câu nói của Lâm Bắc Thần đã khiến cho cánh cổng ký ức lại lần nữa bị mở ra.
Nỗi buồn giống như thuỷ triều nhấn chìm nàng.
Lâm Bắc Thần nhất thời cũng không biết nên nói gì. Hắn là một người đặc biệt không biết an ủi người khác.
"Xin lỗi."
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi, nói: "Cũng tại ta, không bảo vệ được tỷ tỷ ngươi."
Lữ Linh Tâm lau nước mắt, ngăn tiếng nức nở, giọng nói dần dần trở nên kiên định hơn.
Tiểu Loli dùng giọng kiên quyết hiếm thấy ở các bạn cùng trang lứa nói: "Chiến tranh chính là như vậy. Mỗi ngày đều có người chết đi. Ta nghĩ, tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không hối hận về sự lựa chọn ban đầu của mình, bất luận là bỏ trốn cùng với Dương đại ca hay là phản kháng sự bạo hành của Hải tộc, chiến đấu bảo vệ lãnh thổ của đế quốc, đó đều là chuyện mà tỷ ấy thích làm nhất... ta đã từng đến đầu thành, chứng kiến những cuộc chiến tranh. Rất nhiều binh sĩ chết trận, ngay cả thi thể cũng trở thành thức ăn trong miệng của Hải tộc...... đợi đến khi đủ tuổi, ta cũng sẽ đăng ký tham quân, đi làm những chuyện mà tỷ tỷ đã từng làm.”
Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt non nớt và trong sáng trước mặt, trong lòng hơi sững sờ.
Ngay cả khi thân là một lữ khách của thế giới này, hắn cũng hiểu rất rõ tình tiết kiểu này.
Bởi vì trong một thời gian và không gian khác, những chuyện tương tự cũng đã xảy ra.
"Tỷ phu đã dâng lên cho phụ thân một bức hình, tên là Thiên Mã Lưu Tinh Tí, nói đó là bảo vật."
Tiểu Loli lại nói: "Phụ thân vốn dĩ vì chuyện của tỷ tỷ mà chìm đắm trong đau buồn không thể tự mình thoát ra được, nhưng sau khi nhìn thấy bản vẽ chế tạo này, ông ấy cực kỳ kinh ngạc, hét lên rằng đã lấy được thần khí có thể đảo ngược chiến sự, trực tiếp hào hứng rời nhà đi đến quân bộ, nhiều ngày không về...không biết làm thế nào mà tin tức bị lộ ra ngoài. Hôm nay, ta và Thắng Nam tỷ tỷ đã bị bắt cóc, bọn họ chỉ đích danh muốn có được bản vẽ chế tạo Thiên Mã Lưu Tinh Tí.”
Lâm Bắc Thần trầm ngâm.
Hóa ra còn có chuyện như vậy.
Quả nhiên không có lửa làm sao có khói.
Sự ô uế trong Triều Huy thành này còn buồn nôn hơn so với tưởng tượng.
"Đại thúc họ Đái đi cùng với tỷ phu ngươi, ngươi có nhìn thấy hắn không?"
Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Ai mà biết Lữ Linh Tâm trực tiếp lắc đầu: "Ta chưa từng nhìn thấy đại thúc họ Đái nào.”
"Hả?"
Lâm Bắc Thần liền sững sờ.
Chưa từng thấy Đái Tử Thuần?
Chuyện này là sao vậy chứ?
Trong lòng hắn đột nhiên có chút cảm giác không hay.
Lúc này, xe ngựa đã dừng lại.
"Thiếu gia, tới rồi."
Giọng của Cung Công từ bên ngoài khoang xe vọng vào.
Xe ngựa đã dừng lại trên quảng trường trước thần điện.
Lâm Bắc Thần từ trên xe ngựa bước xuống, dẫn theo bốn thiếu nữ xinh đẹp nhưng không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Bởi vì nghi thức cúng bái trên quảng trường đã kết thúc, hàng vạn tín đồ cũng vừa mới đứng dậy, người đông nghìn nghịt, tiếng ồn ào và bàn luận trào dâng giống như thủy triều, rất nhiều người đều đang bàn tán sôi nổi trong nghi thức cúng bái vừa rồi của mình, bọn họ đã cảm nhận được thần ân của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ bao trùm, ba hoa khoác khác, dáng vẻ đều rất hưng phấn.
"Ngay cả những tín đồ của thần cũng phù phiếm như vậy." Lâm Bắc Thần nghe mấy câu, trực tiếp lắc đầu.
Thần giáo lại nhanh chóng trở thành như vậy rồi sao?
Một mùi vị tà giáo sơn trại nồng nặc xộc vào mặt hắn.
Hắn quay đầu nhìn Vương Trung, hỏi: "Nơi Vọng Nguyệt đại giáo chủ chịu hình là ở đâu?"
Lâm Bắc Thần quyết định đi gặp bà lão ân trọng như núi này trước, sau đó rồi giải quyết chuyện của thần điện.
"Thiếu gia, mời theo ta."
Vương Trung với vẻ mặt chó săn cười nịnh, lập tức nhắm mắt theo khuôn đi trước dẫn đường.
Trong mấy ngày qua, ông ta làm việc ở trong thành, đã nghe ngóng rõ ràng chuyện của Vọng Nguyệt đại giáo chủ, nắm rõ trong thời gian này, Vọng Nguyệt đại giáo chủ chắc chắn là đang làm việc ở sau núi, lập tức giống như tranh công đi trước dẫn đường cho đám người Lâm Bắc Thần.
Các bậc đá trùng điệp, cong cong lượn quanh. Gió núi lạnh thấu xương.
Chẳng bao lâu đã đến bên cạnh núi.
Thuận theo bậc thang bước xuống. "Thiếu gia, ngay ở phía trước rồi." Vương Trung nói.
Lúc này--
"Ha ha ha ha, lão già, ngươi cho rằng chuyện này đã kết thúc rồi sao?"
Một tiếng cười lạnh nham hiểm truyền đến: "Nỗi đau đớn da thịt quá đơn giản. Hôm nay, ta muốn ngươi ăn sạch sẽ đồ trong hai thùng phân này."
Sắc mặt của Lâm Bắc Thần liền thay đổi.