Bây giờ đã như ý nguyện rồi.
Gia chủ họ Trần gia đã quỳ dưới chân hắn.
Sư môn bị hủy diệt, người nhà của sư phụ Phù Vân Kiếm bị lăng nhục đến chết, còn bản thân ông ta cũng trở thành người lợn, muốn chết không được, ngày ngày chịu đủ giày vò về thể xác lẫn tinh thần.
Những người đã từng từ chối giúp đỡ và mắng chửi hắn cũng đã phải trả giá.
Còn bây giờ, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo Hoa Tự Liên xuống, tha hồ mà vui vẻ dưới thần tượng của thần điện Triều Huy.
Ai dám quản hắn?
Trần Cẩn hắn là đại đệ tử của đương kim chưởng giáo, một Thần Quyến Giả quyền cao chức trọng.
Ha ha ha.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ ư?
Hắn cúi đầu nhìn biểu hiện ngang ngược và thờ ơ của bà lão, trong lòng càng tức giận hơn.
"Lão lợn chó, ta biết ngươi đã tu luyện thần thuật nhiều năm, tâm cảnh cường đại, được mệnh danh là giếng cổ không một gợn sóng.”
Trần Cẩn cười lạnh nói: "Nhưng hôm nay ta đến đây chính là muốn đánh vỡ cái gọi là Thần Huyền Chi Tâm của ngươi, khiến ngươi vĩnh thế trầm luân, ha ha ha, tin ta đi, cái gọi là cường đại của ngươi, chẳng qua chỉ là chưa từng thấy sự tàn ác thực sự của thế giới này. Khi ngươi tận mắt nhìn thấy những người mà ngươi muốn bảo vệ bị hành hạ, bị lăng nhục, bị chặt chém từng chút một, băm thành tương thịt trước mặt ngươi, sau đó cho vào trong miệng ngươi cho ngươi ăn, ha ha ... ngay cả một tảng đá cũng sẽ sụp đổ."
"Vinh quang của miện hạ, vĩnh viễn không mờ nhạt.”
Vọng Nguyệt đại giáo chủ thờ ơ nói: "Mỗi một người đến trần thế đều có con đường riêng của mình, nhưng trái tim của ngươi đã bị tà ma chiếm giữ, linh hồn của ngươi đã bị ác niệm vấy bẩn... ngươi sắp không có đường quay về nữa."
"Đường quay về?"
Trần Cẩn ngẩng mặt lên trời cười lớn: "Ta không cần đường quay về, đường ở ngay dưới chân ta."
Nói xong, lại vẫy tay. Ba ba!
Trên người của Vọng Nguyệt đại giáo chủ lại có thêm hai vệt máu. Máu tươi thấm qua áo choàng đen, ồ ạt tràn ra.
......
......
Xe ngựa chạy trên đường núi.
Lâm Bắc Thần nhìn các tín đồ đầu cúi rạp xuống đất, quỳ mọp lên núi, không khỏi tràn đầy ngưỡng mộ.
Khi nào thì rau hẹ của ta... phi, các tín đồ của ta, có thể thành kính như vậy thì tu vi thần lực của ta có thể trực tiếp mở ra đôi cánh kiếm thứ hai, đúng chứ?
Lão tài xế Cung Công điều khiển xe ngựa một đường tiến lên.
Trong mắt của một số tín đồ lộ ra vẻ tức giận.
Quý tộc từ đâu đến lại dám phóng xe lên dốc một cách ngông cuồng như vậy? "Chúng ta làm như vậy không hay cho lắm."
Trong khoang xe ngựa.
Tiểu Loli Lữ Linh Tâm với hai chùm tóc đuôi ngựa có chút lo lắng, nhắc nhở nói: "Trên đường của thần điện, lái xe ngựa phi nhanh chính là đại bất kính với Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ.”
"Không sao."
Lâm Bắc Thần nằm trên cái thảm dày mềm mại, lật xem điện thoại, lười nhát nói: "Đại ca ca ta là nhân viên thần chức, còn là chủ tế của thần điện. Đánh xe lên núi là việc được điều lệ và điều luật của Thần Đạo cho phép.
Lúc đầu ở Vân Mộng thần điện, một chồng thần đạo điển tịch dày cộm kia không phải là đọc suông.
Những cái gọi là quy tắc và chế độ này, trong lòng Lâm Bắc Thần vẫn biết suy xét. "Nhưng mà......"
Thiếu nữ có thân hình nóng bỏng Liễu Thắng Nam, không nhịn được nói: "Sắc... ca ca, thân là nhân viên thần chức, không phải càng nên tôn trọng Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ hơn sao?"
"Không sao."
Lâm Bắc Thần mỉm cười bí ẩn, nói: "Ngươi yên tâm, không ai hiểu Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ hơn ta đâu.”
Ha ha.
Mọi chuyện chân tơ kẽ tóc của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ ta đều biết.
Phàm gian này, còn ai dám nói rằng mình hiểu rõ nàng hơn ta chứ?
Liễu Thắng Nam không nói nữa.
Cảm quan của nàng về Lâm Bắc Thần rất phức tạp.
Cảm kích hắn đã kịp thời xuất hiện cứu mình và Tiểu Tâm Tâm.
Nhưng lại bị kinh ngạc bởi sự tàn nhẫn, xa hoa lãng phí không chút che giấu và miệng lưỡi trơn tru của hắn.
Lâm Bắc Thần nghịch điện thoại một lúc, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Loli buộc tóc đuôi ngựa Lữ Linh Tâm.
Lưu Thắng Nam trong lòng hừ một tiếng, lập tức không chút che giấu cản lại trước mặt Lữ Linh Tâm, nói: "Sắc ... ánh mắt của ngươi có thể an phận một chút được không? Tiểu Tâm Tâm nhà chúng ta đã có người trong lòng rồi. Tình cảm của bọn họ rất tốt...... "
"A......"
Lữ Linh Tâm nhất thời đỏ bừng mặt, nói: "Đâu có, Thắng Nam tỷ, tỷ đừng nói nhảm ..."
Liễu Thắng Nam ngay lập tức có biểu cảm ‘Sao ngươi ngốc như vậy, không nhìn ra tên này có tâm tư với ngươi. JPG’.
Lâm Bắc Thần cười khúc khích.
Hắn không ghét tiểu nha đầu Liễu Thắng Nam này.
Mà ngược lại, sự cảnh giác và nhiệt tình luôn bảo vệ bằng hữu mọi lúc của nàng khiến cho Lâm Bắc Thần có một cảm giác thanh xuân, như quay về trái đất kiếp trước, sự bảo vệ lẫn nhau giữa bạn học nữ và bạn thân của mình trong vườn trường trung học.
"Thật sự mà nói ra, có lẽ chúng ta cũng không tính là người lạ."
Lâm Bắc Thần ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc một chút, nói: "Ta đến từ Vân Mộng thành, quen biết tỷ tỷ Lữ Linh Trúc của ngươi.”
"A ... Vân Mộng thành."
Biểu hiện của Lữ Linh Tâm thay đổi ngay tại chỗ. Một chút vẻ bi thương thoáng qua.
Cuối cùng thì nàng cũng nhớ ra.
Mấy ngày trước, vị tỷ phu vốn không được phụ mẫu thừa nhận và xem trọng kia ôm hủ tro cốt của tỷ tỷ, khi đến nhà báo tang, hắn đã quỳ trong viện mà gào khóc giống như một đứa trẻ, khi bẩm báo ngọn nguồn với phụ thân, đã từng đề cập đến cái tên Lâm Bắc Thần này.
Chỉ là nhắc qua một lần mà thôi.
Lúc đó, Lữ Linh Tâm, đau lòng trước cái chết của tỷ tỷ, hoàn toàn không lắng nghe quá kỹ.
Trước đây chỉ cảm thấy quen tai, bây giờ cuối cùng cũng nhớ ra.
"Dương đại ca không sao chứ?"
Lâm Bắc Thần hỏi.