“Ta nói, tại sao nửa ngày còn không tìm được lão già ngươi, hoá ra là trốn ở chỗ này lười biếng.” Một giọng nói the thé vang lên, một nhóm người chậm rãi bước xuống bậc thềm phía trên.
Người cầm đầu là một nữ tế tư trẻ mặc thần bào, khuôn mặt như hoa đào, làn da trắng, có một nốt ruồi ở khóe miệng bên phải, giữa mi mắt có nét quyến rũ khó cưỡng, nhưng cùng hoà với bộ thần bào tinh khiết thánh thiện kia lại không tương xứng chút nào.
Sau lưng nữ tế tư còn có năm sáu tên thanh niên mặc quần áo sang trọng, nhìn là biết là người giàu có.
Nam tử đi đầu, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dáng người mảnh khảnh, mặc áo trắng, eo thắt đai ngọc, chân đi giày vân, mặt mũi khôi ngô, mũi ưng cao vứt, đôi mắt thon dài, khi hơi nheo lại, mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi ẩn chứa ngàn vạn âm mưu thâm độc, không phải đối tượng dễ sống chung.
Nhìn thấy nữ tế tư cùng nam tử, trong mắt Vọng Nguyệt đại giáo chủ thoáng qua một tia sáng, bà khẽ cau mày, không mở miệng, nâng thùng phân lên chuẩn bị đi.
“Đợi đã.” Trên mặt nữ tế tư hiện lên nụ cười nhạt, búng ngón tay ra.
Một luồng thần lực nhàn nhạt xông ra.
Ong ong ong.
Vòng Cấm Thần trên cổ tay và mắt cá chân của Vọng Nguyệt đại giáo chủ bị thúc giục, thắt lại. Máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ vết thương.
Một chút đau đớn thoáng qua trong mắt Vọng Nguyệt đại giáo chủ, thân hình lảo đảo, bà đành phải đặt thùng phân xuống, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Nữ tế tư cười lạnh nói: “Mùi vị của Vòng Cấm Thần như thế nào?” Vọng Nguyệt đại giáo chủ không nói gì.
Nữ tế tư lại nói: “Ta được chưởng giáo điện hạ bổ nhiệm phụ trách tội nhân ở sau núi, Vọng Nguyệt, ngươi lường biếng còn mang lòng oán hận với Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ?”
“Chưa từng.” Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói: “Chỉ là ngày đó nhất thời mềm lòng, không thể diệt trừ tên dâm loạn Hoa Tự Liên ngươi, nghiệt chướng thần điện, thật sự hối hận.”
Nữ tế tư Hoa Tự Liên biến sắc, chợi lại giễu cợt: “Thật sao? Thật tiếc là ngươi không có cơ hội, bây giờ ở thần điện, ngươi đã mất đi quyền phát biểu rồi... ha ha ha, ngươi nhìn đi, Trần công tử lại xuất hiện bên cạnh ta rồi, mà ngươi, có thể làm gì chứ?”
Nam tử mũi chim ưng đứng bên cạnh nghe vậy cười một tiếng, đặt tay lên mông của nữ tế tư Hoa Tự Liên, nặng nề vỗ một cái, khiêu khích nhìn về phía Vọng Nguyệt.
“Không ngờ đúng không lão cẩu, ngày đó ngươi ngăn cản ta cùng Tự Liên yêu nhau, tước đoạt tư cách tín đồ của ta, hại ta bị gia tộc đuổi, bị sư môn gạch tên, gần như khiến ta không thể trở mình, nhưng hôm nay chưởng giáo đại nhân đã ân xá cho tất cả chuyện này. Bây giờ tất cả mọi người đều biết lão chó nhà ngươi đã hãm hại ta, ha ha ha, lão già kia lúc trước đuổi ta đi, bây giờ đang đau khổ cầu xin ta cho vào Trần gia, cái tên Phù Vân Kiếm trước kia gạch tên ta, bây giờ cả nhà chết, hắn thì bị cắt đầu lưỡi, đâm điếc lỗ tai, gãy tứ chi... bà già, ngươi có nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay không?”
Vọng Nguyệt đại giáo chủ thở dài một tiếng. “Nghiệt chướng.”
Trong mắt bà hiện lên một tia bi thương: “Làm chuyện sai trái không biết hối hận, trở thành đồng loã không biết quay đầu, đáng thương, đáng thương!”
“Ha ha, nghiệt chướng? Đồng loã? Đáng thương? Trước hết trả lại cho ngươi chút lời.” Nam tử trẻ tuổi cười nhạt, nâng roi trong tay lên.
Ba ba ba.
Ba roi quất vào mặt bà lão, hiện ra ba vết máu.
Nam tử giọng mỉa mai nói: “Đeo Vòng Cấm Thần, ngươi không thể thi triển một chút thần lực nào, ha ha ha, ta có đánh chết ngươi ở đây cũng không ai can thiệp, cũng chẳng ai hỏi han, ngươi có tin không?”
Vọng Nguyệt đại giáo chủ lắc đầu, kiên định nói: “Thiện ác cuối cùng cũng có báo.”
“Không đâu.” Nữ tế tư Hoa Tự Liên lắc đầu: “Sẽ chẳng có loại chuyện nực cười như ‘ác giả ác báo’ đâu.”
Bà dường như nghĩ tới cái gì đó trên mặt thất thần, lập tức trở nên ảm đạm cười nhạt.
“Trên đời này thiện ác không còn quan trọng nữa. Ta biết, ngươi còn muốn đệ tử của ngươi báo thù cho ngươi, ha ha, Tần Liên Thần vốn là tội nhân tội ác tày trời của thần điện, nàng hiện tại trốn không thoát đâu, cũng không dám lộ diện. Còn về phần Dạ Vị Ương, đừng nói đến việc nàng có thể thoát ra khỏi lần thực tập của thần điện này hay không, coi như thoát ra được thì cũng không sống được bao lâu... Vọng Nguyệt, phe lực lượng của ngươi sẽ sớm bị nhổ tận gốc, tan thành mây khói và không còn tồn tại, ngươi hãy dẹp cái suy nghĩ này đi.” Nữ tế tư cười lạnh nói.
Từng dòng máu tươi từ trên trán của Vọng Nguyệt đại giáo chủ chảy xuống.
Nhưng tế tư Hoa Tự Liên không hề mang đến sự tức giận cho lão nhân như người trước mong đợi.
Vị trưởng lão đã trải qua cuộc đời đầy thăng trầm này, thần thái bình tĩnh và ung dung khiến cho nỗi oán hận trong lòng của nam tử trẻ tuổi mũi ưng Trần Cẩn bùng phát giống như núi lửa, khó mà kiềm chế được.
Lúc đầu hắn với Hoa Tự Liên yêu nhau nhất thời khó khống chế được bản thân, phía sau tượng nữ thần của thần điện Triều Huy, làm chuyện mây mưa, thử niềm vui của nam nữ, nhưng không cẩn thận bị bắt tại trận dẫn đến chấn động thần điện, mấy đại nha môn chấn động, tin đồn lan truyền khắp Triều Huy thành.
Hắn khổ sở cầu xin Vọng Nguyệt đại giáo chủ tha thứ một lần, thành toàn cho hắn và Hoa Tự Liên.
Kết quả vẫn bị trừng phạt nặng nề.
Hắn bị trục xuất khỏi gia tộc và sư môn, trở thành một con chó hoang vô gia cư, trở thành một con chuột qua đường người người hét đánh, thiên hạ gần như không có chỗ cho hắn dung thân.
Lúc đầu, hắn đã thề rằng, một ngày nào đó hắn sẽ ngóc đầu trở lại, nhất định phải khiến cho tất cả những người đã chửi bới mình, giậu đổ bình leo lúc đó đều phải trả một cái giá cả đời khó quên.