Xe ngựa lao nhanh trên đường, xung quanh có rất nhiều người đi lại, nhưng kỹ năng điều khiển của Cung Công rất tốt, thẳng đường mà đi, tốc độ không giảm cũng không gây thương tích cho người đi đường.
“Nhà của các ngươi ở đâu?” Lâm Bắc Thần nhìn hai thiếu nữ nói: “Nếu như tiện đường ta sẽ đưa các ngươi về.”
Liễu Thắng Nam cảnh giác nhìn hắn, Lữ Linh Tâm lại cười một tiếng, nói ra địa chỉ.
“Thiếu gia, ngược đường với chỗ chúng ta đi.” Âm thanh của Cung Công từ bên ngoài truyền vào.
“Các ngươi phải đi đâu?” Lữ Linh Tâm tò mò hỏi, nàng bây giờ không hề muốn rời đi, không biết tại sao nhưng lại muốn theo đại ca ca anh tuấn này, muốn xem xem hắn rốt cuộc muốn làm gì, cực kì tò mò.
“Tiểu Tâm Tâm...” Liễu Thắng Nam không ngừng nháy mắt, Lữ Linh Tâm đưa ra một ánh mắt ‘yên tâm’.
Lâm Bắc Thần tháo kính râm ra, không quan tâm đến hình tượng của mình, đi thẳng vào chăn trong buồng xe ngựa, tận hưởng việc Thiên Thiên cùng Thiến Thiến bóp vai cho, nói: “Đi Triều Huy thần điện.”
“Đi thần điện làm gì?” Lữ Linh Tâm tò mò hỏi.
Lâm Bắc Thần cũng không giấu giếm, nói: “Hiện tại khó nói, xem tình hình đã, chủ yếu là đi thăm một vị trưởng bối, đương nhiên cũng có thể thuận tay giết chết thần điện chưởng giáo.”
Biểu cảm tò mò trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Lữ Linh Tâm lập tức cứng lại.
“Hừ, ngươi chỉ khoác lác.” Liễu Thắng Nam bĩu môi nói: “Tại sao ngươi không nói là ngươi muốn đi làm thịt tỉnh chủ đại nhân luôn đi.”
Lâm Bắc Thần đốt một viên Phù Dung Vương, phun một làn khói vào khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Thắng Nam, nàng ho sặc sụa hắn mới cười to, nói: “Cũng không nhất định, nếu như tỉnh chủ đại nhân muốn bảo vệ đứa con cặn bã không ra gì của ông ta, vậy thì ta cũng không ngại mà làm thịt luôn tỉnh chủ.”
Khi nói ra những lời này, Lâm Bắc Thần vô cùng bình tĩnh, chắc chắn không phải giả vờ, nhưng sau khi nói xong hắn lại hơi sững sờ.
Đợi đã? Tâm lý của ta hình như đã có sự biến hoá vô hình nào đó, ta chỉ không muốn làm một tên lường nhát mà thôi, tại sao bây giờ lại coi những chuyện như giết thần điện chưởng giáo, làm thịt một tỉnh chủ đứng đầu là chuyện đương nhiên?
A!
Ta bành trướng rồi.
Trong Triều Huy thành có tổng cộng mấy trăm thần điện lớn nhỏ, nhưng chỉ có duy nhất một toà được gọi là Triều Huy thần điện.
Nằm ở vị trí trung tâm của khu thành thứ tư, được xây dựng trên sườn đồi, mệnh danh là đệ nhất thần điện Phong Ngữ, gần đạt đến thần điện cấp trung ương.
Cứ mười ngày thì dân thường ở bên ngoài Triều Huy thành lại đến thần điện một lần, lúc đó, dân thành khu thứ ba tiến vào thành khu thứ tư chỉ cần trình thẻ đăng ký tín đồ là được, không bị thu bất kì phí nào.
Rất đông các tín đồ lựa chọn cách bước mười bước quỳ một lần ngay dưới chân núi, leo lên đỉnh núi đến dưới tượng Kiếm Chi Chủ Quân ở trung tâm quảng trường, quỳ lạy hành lễ, cầu bình an, đồng thời tham gia nghi thức tế bái do chưởng giáo của Triều Huy thần điện đích thân chủ trì, rửa tội bằng nước thánh, trị bệnh, ban phước lành.
Hôm nay, tình cờ là ngày mở cửa thần điện, ngay cả khi trời đã xế chiều, vẫn có vô số tín đồ quỳ lạy ở trên núi, ở trung tâm quảng trường của thần điện có rất nhiều người, đều đang quỳ dưới chân tượng thần.
Ngoài việc tham gia các nghi lễ cúng bái, thường dân được phép tham quan xung quanh thần điện, trừ một số khu vực chính không được phép vào khi chưa được phép, hầu hết các khu vực đều có thể tự do tham quan, cấm đánh nhau, hơn nữa còn được cung cấp bữa ăn đơn giản miễn phí.
Khu vực bên phải của thần điện tương đối dốc, những tảng đá kỳ lạ gồ ghề và cao ngất ngưởng, đã vào đông nhưng cây tùng cây bách vẫn xanh tốt, cảnh đẹp nhất ở Triều Huy thần điện cũng là chỗ này, vì thế có rất nhiều du khách.
Những bậc đá uốn lượn, có lan can, giống như những con rồng ngọc đang trườn trên núi, điểm xuyết giữa những tán cây xanh biếc khiến cả ngọn núi như tràn đầy linh khí cùng vận luật, dưới ánh nắng buổi chiều, một bà lão mặc áo choàng đen đại diện cho thần chức chịu phạt, mang theo hai cái thùng gỗ còn to hơn người bà, từng chút từng chút leo lên các bậc đá, thùng gỗ đang đậy nắp, không biết có gì trong đó nhưng từng đợt hôi thối thoang thoảng thoát ra từ thùng gỗ, khiến những du khách đi ngang qua người ông lão phải bịt mũi che miệng lại, trong mắt hiện ra vẻ chán ghét.
“A, thật là thúi.”
“Phân thối quá, cút xa một chút đi.”
“Lão già, không có mắt à.”
Có người tính tình nóng nảy, không nhịn được chửi bới bà lão.
Bà lão lộ ra vẻ hối lỗi, thần sắc ôn hoà, hơi lui về phía sau vách đá, không còn chỗ lui nữa mới nghiêng người sang bên.
Tóc bà bạc trắng, những nếp nhăn trên khuôn mặt như ghi lại những thăng trầm của năm tháng, những hạt mồ hôi nhỏ xuất hiện trên trán, trên vai cũng có một mảng mồ hôi, Vòng Cấm Thần thứ mà chỉ những nhân viên thần chức mắc phải tội lớn mới đeo, ở trên cổ chân và cổ tay của bà lão có vết máu mờ.
“Bà lão đáng đời, ngày ngày rửa nhà cầu, đổ phân cùng nước tiểu.”
“Tuổi đã cao như vậy, còn từng là đại giáo chủ, thế mà lại xúc phạm thần linh, sao không đi chết đi.” Đám đông đi qua chửi bới hằn học khi nhìn thấy lão già này.
Nhiều tín đồ trung thành đều đã nhận ra lão già này chính là Vọng Nguyệt đại giáo chủ từng rất được kính trọng.
Nhưng đó là đã từng, bây giờ bà là tội nhân của thần điện, là tội nhân mà đích thân Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ răn dạy.
Trên mặt của bà lão vẫn mang một vẻ bình thản, không có một chút tức giận hay xấu hổ nào, đôi mắt dường như đã nhìn thấu thế sự vạn tình, tưởng chừng như vẩn đục, nhưng mơ hồ lại có từng đường thanh tịnh hiện lên.
Bà nhìn những người đi tới đi lui đang nguyền rủa chửi mắng, những khuôn mặt hiện ra vẻ kinh tởm không chút nào che giấu, như thể nhìn một đàn cừu non lạc đường tràn đầy thương cảm.
Triều Huy thần điện xưa nay luôn có truyền thống như vậy, những nhân viên thần chức phạm phải sai lầm sẽ cho hoạt động thể chất nặng nhọc, rèn giũa cơ thể, đồng thời phải chấp nhận những lời mắng nhiếc của các tín đồ trong thần điện để rèn luyện tinh thần, như vậy mới có thể chuộc được tội.
Bà lão nghỉ một lát, lại định xách thùng phân leo lên.
Vào lúc này...