Lâm Bắc Thần nghe vậy, trên trán không khỏi đổ mồ hôi.
Đây là hệ thống nhiệm vụ của các game online hạng ba con mẹ nó sao?
Còn vòng này nối tiếp vòng khác.
Người thiết kế chuỗi liên hoàn này nhất định là có một lỗ hổng lớn trong não do bị thiên thạch đập vào, đúng chứ?
Sau khi hoàn thành một chuỗi nhiệm vụ này, muốn không kinh động đến tân chưởng giáo Trác Định Ba, xác suất là 5%.
Còn không bằng nghĩ cách tìm Trác Định Ba để đối đầu chính diện một trận.
Nếu vận khí tốt giải quyết được hắn thì có thể trực tiếp lập lại trật tự.
"Bà bà, người cảm thấy xác suất mà chúng ta phục kích chính diện, giết chết một cường giả cảnh giới bán bộ thiên nhân là bao nhiêu?"
Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ không chút do dự nói: "Nếu như ngươi không thể giao tiếp được với Kiếm Chi Chủ Quân, cầu xin Thần Dụ thì xác suất bằng không."
Lâm Bắc Thần: "......"
Tiến vào ngõ cụt rồi.
Suy nghĩ một hồi lâu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà bà, có một tin tốt, một tin xấu, người muốn nghe cái nào trước?"
Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói: "Tin tốt."
"Ta thực sự có cách có thể giao tiếp với Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, có được sức mạnh Thần Dụ của bà lão kia ban xuống.”
Lâm Bắc Thần nói.
Trên mặt của Vọng Nguyệt đại giáo chủ thoáng qua một tia kinh ngạc, lập tức hỏi lại: "Vậy tin xấu thì sao?"
Lâm Bắc Thần nói: "Tin xấu là trước tiên thần điện Triều Huy phải nằm trong sự kiểm soát của chúng ta mới có thể thực hiện được nội dung của tin tức tốt.”
Vọng Nguyệt đại giáo chủ: "..."
"Có đường đi dù sao cũng tốt hơn là lạc đường."
Bà suy nghĩ kỹ càng một chút, nói: "Vậy thì hãy làm theo suy nghĩ của ngươi."
Lâm Bắc Thần cũng cảm thấy rằng 5% dù sao cũng tốt hơn 0%, liền gật đầu bày tỏ sự đồng tình.
"Vậy bước đầu tiên trong kế hoạch của chúng ta chính là đi đến thần điện trung tâm ở khu vực phía tây, mở cánh cửa Thần Vực ra, gọi Tiểu Dạ từ trong chiến trường Thần Vực ra ngoài, bởi vì tinh thể tín ngưỡng cuối cùng còn lại đều nằm trên người nàng ta.”
Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói.
"Chiến trường Thần Vực rốt cuộc là ở nơi nào?"
Lâm Bắc Thần không nhịn được hỏi.
Lần này, Vọng Nguyệt đại giáo chủ cũng không chê Lâm đại thiếu học kém.
Bà vừa đi vừa thấp giọng giải thích: "Chính là liên minh tín ngưỡng thần hệ chính thống đã cùng nhau mở ra không gian thần vực bên ngoài dùng để khảo nghiệm, đào tạo ra những nhân viên thần chức ưu tú nhất, thiên tài có thần tính, tiến vào bên trong thì có thể tôi luyện thần hồn, kiên định tín ngưỡng, có được sự công nhận, hơn nữa chỉ cần ngươi có thể sống sót bước ra khỏi chiến trường Thần Vực đều có hy vọng nhòm ngó ngôi vị thần hoàng của các thần hệ lớn, Dạ Vị Ương là người được giáo hoàng đương thời coi trọng, đặc tuyển có được tư cách tiến vào chiến trường Thần Vực. Nàng đã tiến vào trọn vẹn hai tháng, nếu như không có sự cố gì thì mấy ngày này đã xuất quan rồi mới đúng.”
Nếu không có sự cố gì?
Nghe thấy câu tiền tố này của Vọng Nguyệt đại giáo chủ, trong lòng Lâm Bắc Thần không khỏi lộp độp một chút.
Bình thường mà nói, trong các bộ phim truyền hình và tiểu thuyết, nếu như dùng sáu từ này vậy thì có nghĩa là Dạ Vị Ương chắc chắn sẽ xuất hiện sự cố gì đó.
Định luật Murphy.
Trong khi nói chuyện, hai người đã đến thần điện trung tâm ở khu vực phía tây.
Bởi vì có máy ảnh ma thuật, hai người đã thay đổi khuôn mặt, dễ dàng vượt qua thị vệ trên cây cầu dài bắc qua khe núi.
"Dịch dung thuật của ngươi lại có thể thần kỳ như vậy, thật là khiến bà bà mở rộng tầm mắt."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ không khỏi hết lời khen ngợi.
Đứa trẻ này luôn mang đến những điều bất ngờ cho người khác. Lâm Bắc Thần cười khúc khích nói: "Bởi vì ta là một thiên tài." Thiên tài bật hack cũng được coi là thiên tài.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ mỉm cười không nói gì.
Có loại 'dịch dung thuật' này, vậy thì hành động tiếp theo thực sự thuận tiện hơn nhiều.
Bà đã quen thuộc với từng nhành cây ngọn cỏ trong thần điện, dưới sự trợ giúp của ‘Dịch dung thuật’, bọn họ có thể tuỳ ý hoán đổi thân phận mà không có chút sơ hở, hoàn toàn không có ai có thể nhìn ra được thật giả.
Vì vậy, hai người không gặp trở ngại.
Thần điện ở khu phía Tây cũng không có gì khác với những khu vực khác.
Thần điện cốt lõi ở trung tâm trông có vẻ cổ kính, đại điện màu đen cao hơn 30m, không gian bên trong rộng tới hơn mười mấy sân bóng.
Bảo vệ ở đây rất nghiêm ngặt.
Có một vị cường giả thần đạo đỉnh cấp là một vị đại tông sư võ đạo toạ trấn.
Cái gọi là toạ trấn chính là người ở đây, thậm chí rốt cuộc đang làm gì, đang ngủ hay là đi tiểu, đang tu luyện hay là chơi bời, điều không hề quan trọng.
Dù sao thì một cao thủ đỉnh cấp, vốn không cần phải tuần tra khắp nơi và đứng gác như những lâu la bình thường.
Do đó, Vọng Nguyệt đại giáo chủ và Lâm Bắc Thần hai người dễ dàng trà trộn vào thần điện trung tâm.
Bảo vệ bên ngoài rất chặt chẽ.
Nhưng bên trong đại điện lại không có một bóng người. Ánh sáng mờ ảo.
Trống trải và tĩnh mịch.
Thậm chí ngay cả một chút tiếng gió cũng không có.
Không bố trí đội ngũ bảo vệ là bởi vì trong toàn bộ đại điện đã bố trí đầy rẫy cơ quan, trận pháp và cấm chế của thần đạo được tích luỹ mấy trăm năm trở lại đây, cho dù bán bộ thiên nhân mới bước vào, nếu như không hiểu được sự lợi hại trong đó, cũng sẽ bị vây hãm.
Nhưng người đến là Vọng Nguyệt đại giáo chủ.
Bà đã cống hiến phần lớn cuộc đời dài đằng đẵng của mình cho thần điện Triều Huy.
Đối với mỗi ngọn cây cọng cỏ, một viên gạch một viên ngói, tất cả cơ quan, cấm chế ở đây thực sự đã quá quen thuộc, nó giống như việc đưa bàn tay của mình lên và xem chỉ tay trên lòng bàn tay.
Lâm Bắc Thần đi theo phía sau Vọng Nguyệt đại giáo chủ, chỉ thấy bà lão giống như đang đi dạo trong hậu hoa viên của nhà mình. Tất cả mọi nơi mà bà đi qua, từng đường thần văn màu bạc hầu như không thể phát hiện bằng mắt thường lấp loé, năng lượng đáng sợ khiến người ta kinh hoàng lóe lên rồi lập tức khôi phục bình thường.