Wow.
Thật mạnh mẽ.
May mà cùng bà bà lẻn vào.
Nếu không, một mình hắn đến để ám sát Trác Định Ba, e rằng đến cả một sợi lông chân của vị đại chưởng giáo tân nhiệm này còn chưa nhổ xuống được thì đã bị mắc kẹt trong trận pháp của thần điện này, trở thành người khô rồi.
Thần điện rất sâu.
Bố trí đầy rẫy các cấm chế và trận pháp.
Thậm chí còn có một số pho tượng chiến đấu tương tự như cơ quan thuật con rối.
Nhưng hoàn toàn không kịp kích hoạt, trong đôi mắt của bức tượng đá chỉ hơi ẩn hiện ánh sáng màu đỏ, liền bị Vọng Nguyệt đại giáo chủ định chế lại.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ tỏ ra rất thận trọng.
Để tránh kinh động với bên ngoài, đặc biệt là kinh động đến đại tông sư võ đạo tọa trấn đầu tiên, và vị Hoàng Kim Tả Thủ Trác Định Ba đáng sợ kia, bà không thể không giảm tốc độ.
May mắn thay, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
Sau khoảng thời gian một nén nhang.
Hai người mới đến được cánh cửa màu trắng loé lên vòm cửa hình bầu dục.
Ở hai bên cửa, mỗi bên có một bức thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân bằng bí ngân chạm khắc.
Kích thước to bằng người thật.
Thân mặc một bộ khôi giáp sáng rực, khuôn mặt được che phủ bởi mặt giáp, không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Nhưng thân hình lại vô cùng nóng bỏng, bộ ngực đầy đặn cao thẳng, độ cong của eo cong tuyệt mỹ, mông vểnh lên, đôi chân dài và nở nang...
Ồ?
Đôi mắt của Lâm Bắc Thần như thể dán chặt vào hai bức tượng này, nhìn thật kỹ. Quá giống như thật.
Quả thực giống như người sống.
Hơn nữa... hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó?
"Không được vô lễ."
Giọng nói của Vọng Nguyệt đại giáo chủ.
Bà lão nhìn thấy Lâm Bắc Thần nheo mắt nhìn chằm chằm vào thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân, còn tưởng rằng vị công tử quần là áo lượt này có suy nghĩ xấu xa gì.
"Hả? Ồ."
Lâm Bắc Thần đành phải thu ánh mắt lại.
"Phía sau cánh cửa chính là Thần Trì, cơ thể của Tiểu Vị Ương đang ở trong ao."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ ý tứ thâm sâu liếc nhìn Lâm Bắc Thần nói: "Ngươi bịt mắt lại không được nhìn lung tung, ta dẫn ngươi vào, sau khi tiến vào, không được nói chuyện, không được đi lung tung!"
Hả?
Còn phải bịt mắt?
Cần phải biết rằng hơn một nửa giá trị nhan sắc tuyệt thế kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu của bổn đại thiếu đều được thể hiện qua đôi mắt câu hồn đoạt phách này.
Điều này há chẳng phải là bảo ta huỷ dung sao?
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc, lấy kính râm của mình ra.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ liếc qua nhìn thấy hắn đã dùng hai mảnh đá màu đen che mắt lại, cũng không nghi ngờ gì hắn nữa, gật đầu, quay người lại và thi triển thần thuật.
Một thứ ánh sáng màu trắng sữa đậm đặc từ trong chiếc áo choàng màu đen của bà lão lưu chuyển rồi phóng ra.
Giống như một vầng trăng sáng, chầm chậm ló ra từ phía dưới đường chân trời.
Lâm Bắc Thần dần dần mở to miệng.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vọng Nguyệt đại giáo chủ dốc toàn lực thúc động thần lực.
Chỉ có một cảm giác.
Cảm thấy bản thân giống như một hạt cát lơ lửng trước ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt, chỉ cần hơi tiến lại gần một bước thì sẽ bị đốt cháy đến cả cặn cũng không còn.
Đáng sợ.
Khủng khiếp.
Đầu óc của Lâm Bắc Thần có hơi bối rối.
Lão bà bà mặt mũi hiền lành này lại mạnh mẽ và đáng sợ như vậy?
Lâm Bắc Thần suy nghĩ kỹ lại một chút.
Trong tất cả những cường giả hàng đầu mà ta đã gặp qua, không ai có thể so sánh với vị lão nhân trước mặt này.
Mẹ ơi.
Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy bắp chân có chút mềm nhũn.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ mạnh mẽ như vậy mà cũng bị Hoàng Kim Tả Thủ Trác Định Ba gì đó khống chế bắt đi quét nhà xí dọn thùng phân. Mẹ nó...
Bây giờ ta đổi ý, không biết có còn kịp nữa không?
Vừa rồi không nên tỏ vẻ.
Thành thật nghe theo sự sắp xếp của Vọng Nguyệt đại giáo chủ mà xuống núi không phải tốt rồi sao?
Trong lòng Lâm Bắc Thần bắt đầu tiến hành suy nghĩ lại một cách điên cuồng. Trong khoảng thời gian này, tại sao mình lại trở nên ngạo mạn như vậy.
Nghệ thuật cẩu thả truyền thống đánh lén sau đó bổ đao, không phải tốt hơn sao? Thực sự là khoác lác quá rồi.
Không nên như vậy.
Lâm đại thiếu càng suy nghĩ càng sợ hãi.
Còn lúc này, cánh cửa ánh sáng màu trắng trước mặt từ từ mở ra.
Ánh sáng rực rỡ từ phía bên kia cánh cửa truyền tới.
Đồng thời, còn có tiếng nước tí tách giống như suối phun vang lên bên tai. Lâm Bắc Thần đang định sải bước bước vào trong.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói: "Đi theo ta."
Trong lòng của Lâm Bắc Thần liền giật mình,
Mẹ nó.
Suýt chút nữa quên mất.
Lúc này mình đang giả mù mà.
Thế là, hắn liền lấy ra một thanh kiếm bạc, dựng trên mặt đất, chậm rãi đi vào trong.
Nhưng mới đi được vài bước, đồng tử suýt chút nữa rớt ra ngoài. Bên trong cửa là một hồ nước suối phun tuyệt đẹp.
Rất lớn.
Thiết kế tạo hình vô cùng tinh tế.
Những bức tượng chim thú bằng thần ngọc màu trắng đứng sừng sững trong nước, trong miệng phun ra nước, từng cột nước đan chéo ngang dọc tạo thành một thế giới mộng ảo đầy màu sắc.
Đương nhiên, những điều này không phải là lý do khiến hắn trợn tròn mắt. Lý do là--
Phía trên đài sen thần ngọc với tạo hình tinh xảo ở trung tâm hồ nước. Một thân ảnh toàn thân trần trụi.
Một thân ảnh nữ tính trần truồng lộ thể.
Còn là một thiếu nữ.
Từ màu tóc, tạo hình và chiều dài có thể thấy...
Hả?
Hình như là Dạ Vị Ương.
Ồ ồ ồ ồ.