Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 943 - Chương 943: Đã Xảy Ra Sự Cố

Chương 943: Đã xảy ra sự cố

Môi trên đột nhiên có chút ẩm ướt. Lâm Bắc Thần đưa tay lên lau một chút.

Màu đỏ.

Ta đã một đi không trở lại.

Ta đường đường là tên phá gia chi tử háo sắc ăn chơi trác táng, chỉ là nhìn thấy bóng lưng trần trụi của một thiếu nữ đã trực tiếp chảy máu mũi rồi à?

Quả thực là làm mất mặt giới ăn chơi trác táng mà.

Hắn đưa tay lên lau, nhìn không chớp mắt, lẩm bẩm một mình nói: "A, tại sao ở đây lại nóng như vậy, còn ẩm ướt, làm ta cũng phát hoả rồi... Mấy ngày nay thật sự là áp lực quá lớn, tinh thần quá lo âu, bà bà, nơi này là Thần Trì sao? Ta có thể tháo bịt mắt xuống được chưa?"

Vọng Nguyệt đại giáo chủ ở bên cạnh, một tia nghi ngờ nhàn nhạt trong mắt dần dần tiêu tán.

"Không được, nơi này chính là nơi linh thiêng của thần điện. Trong lịch sử, chỉ có nữ tử mới được vào, theo quy định của thần điện, tuyệt đối nghiêm cấm nam tử bước vào.”

Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói.

"Nếu như có nam tử bước vào đây thì sao?" Lâm Bắc Thần tò mò hỏi.

Vọng Nguyệt đại giáo chủ thờ ơ nói: "Trước tiên thiến, sau đó chém thành ngàn mảnh, hủy diệt thần hồn, tinh thần tiêu tán, vĩnh viễn trấn áp."

Đáy quần của Lâm Bắc Thần liền phát lạnh.

Theo bản năng kẹp chặt đôi chân của mình.

"Đã như vậy...tại sao bà bà người còn muốn đưa ta vào đây?" Giọng của Lâm Bắc Thần cũng thay đổi, run rẩy nói.

Thân là một người ủng hộ cuồng nhiệt các thần đạo điển tịch của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, Vọng Nguyệt đại giáo chủ tuyệt đối sẽ không vi phạm quy tắc của thần điện.

Không lẽ nói......

Đợi đến khi mọi chuyện ở đây kết thúc, lão bà bà sẽ thiến hắn, lột da tróc thịt? Suy nghĩ kỹ liền vô cùng sợ hãi.

Hắn vểnh tai lên để nghe đáp án.

"Tình huống đặc biệt."

Vọng Nguyệt đại giáo chủ kiên nhẫn giải thích: "Ngươi chính là Thần Quyến Giả nhiều lần được Kiếm Chi Chủ Quân chiếu cố, thân phận đặc biệt, lại bịt mắt, không thể nhìn thấy cái gì cả. Đương nhiên là có thể tiến vào, không bị ràng buộc bởi cấm chế này.”

"Thật sao?"

Lâm Bắc Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiểu đệ đệ bảo vệ được rồi.

Thoát được một kiếp.

Nhưng mà, sau khi trải qua cuộc trò chuyện này, Lâm Bắc Thần càng không dám nhìn lung tung nữa.

Sợ bị Vọng Nguyệt đại giáo chủ nhìn ra manh mối gì.

Thậm chí ngay cả ánh mắt của mình, hắn cũng không dám chuyển dời.

Chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bóng lưng trần trụi của Dạ Vị Ương đang ngồi trên đài sen bạch ngọc.

Lúc này, hắn chỉ có thể khổ sở cầu xin trong lòng: Tiểu đệ đệ à, tiểu đệ đệ, lần này ngươi đừng chứng tỏ năng lực của mình nữa, ngoan ngoãn tuyệt đối không được ‘biến hình’...

Nhưng mà, chuyện không như ý nguyện.

Rất nhanh sau đó, nó liền dựng đứng lên.

May mắn thay, Vọng Nguyệt đại giáo chủ đức cao vọng trọng, lại rất yên tâm về Lâm Bắc Thần cho nên không nhìn chằm chằm vào đũng quần của hắn, cũng không phát hiện ra cái lều nhỏ được dựng lên cao cao.

"Bà bà, đây là nơi nào."

Dục vọng cầu sinh mạnh mẽ đã ủng hộ Lâm Bắc Thần tiếp tục giả ngây giả dại, đổi chủ đề: "Tại sao ta lại nghe thấy nhiều tiếng nước như vậy?"

Vọng Nguyệt đại giáo chủ với vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Thần Trì, chính là nơi thần và nước giao nhau, giống như một suối phun trong nhân gian. Tiểu Vị Ương nhờ vào sức mạnh của Thần Trì liền có thể tiến vào chiến trường Thần Vực tiếp nhận thử luyện và khảo nghiệm.

"Ồ."

Lâm Bắc Thần giống như một con thỏ trắng nhỏ, nói: "Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?"

Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói: "Chờ."

Trên mặt Lâm Bắc Thần lộ ra một chút vẻ nghi hoặc.

Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói: "Chờ Tiểu Vị Ương từ trong chiến trường Thần Vực trở về, lấy lại tinh thể tín ngưỡng, sau đó đi kiểm soát thần điện Triều Huy.”

Lâm Bắc Thần vừa nghe vậy thì có chút lo lắng.

"Cái này phải đợi đến khi nào?"

Nếu như đợi thêm một hai tháng nữa, chẳng phải là hoa cúc vàng cũng tàn rồi sao? Hắn còn phải đi xây dựng trường học.

Hắn đã tỏ vẻ một vòng trong Triều Huy đại thành, đánh một đám người, cái mông này còn chưa lau sạch.

Nếu như những người đó không tìm thấy mình, đi làm khó Vân Mộng trại thì phải làm sao?

Vọng Nguyệt đại giáo chủ liếc hắn một cái, nói: "Không sao, theo tính toán thời gian, cũng chỉ trong vòng bốn canh giờ nữa, Tiểu Vị Ương sẽ có thể ra ngoài."

Bốn giờ?

Vậy còn được.

Đợi được.

Sau đó......

Thời gian bốn canh giờ đã giống như một con thỏ sợ hãi, vèo vèo vèo mà trôi qua.

Tuy nhiên, Dạ Vị Ương vốn không hề quay về từ trong chiến trường Thần Vực.

Trên khuôn mặt của Vọng Nguyệt đại giáo chủ tràn đầy vẻ lo lắng.

Ánh mắt của bà không ngừng chuyển động qua lại giữa cơ thể của Lâm Bắc Thần và Dạ Vị Ương.

Cuối cùng, bà lão dường như đã đưa ra một quyết định nào đó.

Bà đứng lên nói: “Đã xảy ra vấn đề, Tiểu Vị Ương không thể nào dựa vào thực lực của bản thân mà quay lại... Lâm Bắc Thần, ta có một câu rất quan trọng muốn hỏi ngươi, ngươi nhất định phải suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời ta. "

Trái tim của Lâm Bắc Thần run lên.

"Bà bà, lời này là có ý gì?"

Hắn ngập ngừng và nói.

Vọng Nguyệt đại giáo chủ với vẻ mặt nhân từ và hoà nhã nói: "Muốn đưa Tiểu Vị Ương trở về cần sự trợ giúp của ngươi. Đối với ngươi mà nói, sẽ phải trả một cái giá nhất định, nhưng nó sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng của ngươi. Ngươi có sẵn lòng không?"

Bình Luận (0)
Comment