Lâm Bắc Thần vừa nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không phải lo lắng về tính mạng ư?
Vậy thì không thành vấn đề.
Chỉ cần không phải lo lắng về tính mạng, có chuyện gì mà ta không làm được chứ?
"Có thể."
Lâm Bắc Thần nói: "Bà bà người cứ dặn dò đi, chỉ cần có thể cứu được Tiểu Dạ Dạ, ta làm gì cũng được.”
Vọng Nguyệt đại giáo chủ gật đầu, nói: "Được rồi, vậy tiếp theo đây bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi đều không cần nói, cũng không cần nghi ngờ. Chỉ cần làm theo hướng dẫn và yêu cầu của ta, bà bà sẽ không làm hại ngươi, hãy tin tưởng ta."
Lâm Bắc Thần gật đầu: "Được rồi, bà bà."
Sau đó hắn lại uất ức sợ hãi nói: "Nhưng mà, bà bà, ngươi có thể đừng nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy được không, ta sợ."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói: "Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Hơi do dự.
Bà lại nói: "Được rồi, bây giờ ngươi đã bịt mắt rồi, không thể nhìn thấy những vật bên ngoài dù là nhỏ nhất. Sau đó, ta sẽ dùng thần lực dẫn dắt ngươi. Ngươi không được phản kháng, cứ làm theo thần lực dẫn dắt của ta là được.”
Lâm Bắc Thần gật đầu.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ từ từ lùi về sau, thân hình lùi về vị trí cổng trước.
Những ngón tay khẽ động.
Từng tia thần lực màu trắng nhạt lưu chuyển ra, hướng về phía Lâm Bân Thần.
Lâm Bắc Thần cảm thấy mình giống như một con rối bị giật dây, từ từ được dẫn về phía trước.
Còn mục tiêu mà hắn đang hướng đến chính là Dạ Vị Ương, người đang khỏa thân ngồi trên đài sen bạch ngọc.
Càng ngày càng gần.
Càng ngày càng gần.
Lâm Bắc Thần đã có thể thấy được rõ ràng giữa mái tóc đen dài ẩm ướt của Dạ Vị Ương, làn da trắng như tuyết thoắt ẩn thoắt hiện, ẩm ướt và mịn màng như mỡ dê, không có một chút tạp chất, thổi qua liền có thể phá.
Mẹ kiếp.
Đây là đang chơi mình sao.
Tại sao ta không thực sự che mắt lại chứ?
Mặc dù hắn không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng dưới tình huống như vậy nhìn thấy thân thể của Dạ Vị Ương thật sự là quá đê tiện.
Lâm Bắc Thần không dám hành động chút nào, sợ rằng Vọng Nguyệt đại giáo chủ sẽ nghi ngờ.
Hắn đành phải nhắm chặt mắt không nhìn.
Sợi tơ thần lực điều khiển hắn, từng bước một lội qua hồ nước, sau đó bước lên đài sen thần ngọc.
Hắn từng bước một bước tới, từ từ mở rộng vòng tay. Sau đó, ôm lấy thân thể trần truồng của Dạ Vị Ương? Hả?
Sự mềm mại ấm áp và đàn hồi vào tay.
Đây là......
Động tác của Lâm Bắc Thần ngay lập tức khựng lại.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ khống chế mình ôm lấy cơ thể trần truồng của Dạ Vị Ương?
Thao tác này là gì?
Hắn theo bản năng muốn quay đầu hỏi.
Nhưng vào lúc này, thần lực màu trắng lượn lờ xung quanh hai người đột nhiên vèo một cái, dung nhập vào cơ thể của Lâm Bắc Thần và Dạ Vị Ương.
Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy trong cơ thể có hai luồng nhiệt lượng băng hoả khó hình dung đang cuộn trào.
Dạ Vị Ương trong vòng tay ưm một tiếng, cũng trở tay ôm lấy hắn. Đồng thời--
Bùm ~
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ rút lui khỏi cánh cửa, cánh cửa đột ngột đóng lại.
Trong toàn bộ Thần Trì, chỉ còn lại hai người Lâm Bắc Thần và Dạ Vị Ương.
Còn Dạ Vị Ương thì toàn thân nóng hầm hập, giống như một con rắn nước đang vặn vẹo, quấn lấy cơ thể Lâm Bắc Thần.
Đậu xanh?
Bị lừa rồi.
Ta đây là bị tống tình sao?
Lâm Bắc Thần cực kỳ hoảng sợ.
Ngay sau đó, đôi môi mỏng manh và hồng nhuận của Dạ Vị Ương đã áp vào cổ hắn.
Cánh môi kiều diễm của Dạ Vị Ương giống như một quả cầu lửa, ngay lập tức đốt cháy một nguồn năng lượng nào đó trong cơ thể Lâm Bắc Thần.
Một dục vọng mà hắn chưa từng trải qua trong hai đời người ngay lập tức nhấn chìm hắn.
"Không đời nào..."
"Điều này không đúng."
"Không nên như vậy."
Đôi mắt hắn đỏ hoe, trong mắt còn sót lại một chút sáng suốt sau cùng.
Dù cho hắn có háo sắc, có vô liêm sỉ, nhân phẩm thấp hèn, nhưng lúc này, hắn không nên bộc phát thú tính.
Cho dù lúc này, suy nghĩ thực tế và tiềm thức ở sâu trong tim của Lâm Bắc Thần đều không muốn xảy ra điều gì cả, nhưng luồng sức mạnh trong cơ thể dường như đã vượt qua tư tưởng và ý chí của hắn, trực tiếp điều khiển hắn.
Tại sao có thể như vậy chứ? Là......
Vọng Nguyệt đại giáo chủ!
Trong đầu của Lâm Bắc Thần mất đi sự tỉnh táo, vào thời khắc cuối cùng, một vầng sáng đột nhiên lóe lên.
Hắn đột nhiên ý thức được, vừa rồi vào giây phút cuối cùng trước khi Vọng Nguyệt đại giáo chủ rời khỏi Thần Trì, luồng sức mạnh thần đạo kỳ dị đó đã dung hợp vào cơ thể mình và Dạ Vị Ương...
Không lẽ sức mạnh đó có vấn đề?
Mình như vậy có được coi là...bị bỏ thuốc không?
Khoảnh khắc khi ý nghĩ này lóe lên, đôi môi mỏng manh và ẩm ướt của Dạ Vị Ương đã hôn lên môi của Lâm Bắc Thần.
Hơi thở của thiếu nữ thật ngọt ngào.
Tiếng rên rỉ yếu ớt như có như không càng có sức sát thương giống như huỷ diệt.
Ngay tức khắc, luồng năng lượng kia trong cơ thể Lâm Bắc Thần hoàn toàn bùng nổ.
Một cảm giác tê tái và ẩm ướt kỳ diệu không muốn phản kháng nhấn chìm Lâm Bắc Thần.
Một con rắn nhỏ linh hoạt trắng hồng, vặn vẹo giữa răng môi của Lâm Bắc Thần.
Dục vọng vô biên vô tận cuối cùng đã hoàn toàn nhấn chìm hắn.