Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói: "Chuyện nói ra thì dài ... Lúc đầu, miện hạ ở trong chiến trường Thần Vực, bị phản bội và vây đánh, trong đó có Nghịch Ma kia xuất thủ khiến cho miện hạ đổ máu trên chiến trường, nhục thân tan nát, thần hồn rời thể... vào thời khắc then chốt, nếu không phải là miện hạ dùng bí thuật ngưng kết một mảnh tinh huyết, đánh vào hạ giới, lại dùng thuật giả chết, cho dù là đã vẫn lạc vẫn đem thần hồn gửi gắm vào một viên Ký Hồn Châu trên chiến trường Thần Vực.”
"Nhưng mà, chuyện này liên quan gì đến Tiểu Dạ Dạ chứ?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
Nói xong, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một tia sáng, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ngươi lừa Tiểu Dạ Dạ tiến vào chiến trường Thần Vực, cố ý coi nàng ta như một cái lư đỉnh, để cho Kiếm Chi Chủ Quân chiếm chỗ, đoạt lấy thân thể, nhờ vậy mà trở lại nhân gian?"
Điều này quá điên rồi, đúng chứ?
Lâm Bắc Thần nghĩ đến đây, bản thân cũng kinh ngạc.
Đây là điều mà ngay cả một công tử ăn chơi trác táng vô liêm sỉ như hắn cũng không làm được.
Không ngờ rằng Vọng Nguyệt đại giáo chủ, vị bà bà mặt mũi hiền từ này tâm địa lại có thể xấu xa như vậy?
Thực sự là lang nhân mà. "Làm sao có thể chứ?"
Vọng Nguyệt đại giáo chủ thề thốt phủ nhận, đáp lại Lâm Bắc Thần bằng vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: "Không lẽ trong mắt ngươi, bà bà ta là loại người này sao?"
Lâm Bắc Thần không nói nên lời.
Một lang nhân như ngươi, bây giờ còn không biết xấu hổ mà hỏi lời này sao?
Vọng Nguyệt đại giáo chủ không đợi hắn trả lời, trực tiếp giải thích nói: "Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ chính là một vị thần ánh sáng chính thống trong tín ngưỡng thần hệ. Nắm giữ sức mạnh của ánh sáng mặt trăng, anh minh thần võ, khoan hồng nhân từ, giống như trăng bạc cao cao tại thượng, chiếu sáng mặt đất, làm sao ngài có thể làm ra loại chuyện đoạt xá, chiếm đoạt thân thể của người khác chứ? Tiểu Bắc Thần, ngươi nghĩ nhiều rồi, thật ra Dạ Vị Ương chính là Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, cho nên mới có thể hoàn toàn phù hợp với hồn thể của miện hạ, nếu không, ngươi cho rằng giữa trần thế, thật sự có thể tìm được thân thể đủ để chứa đựng linh hồn của thần minh sao?"
Cái gì?
Dạ Vị Ương chính là Kiếm Chi Chủ Quân?
Lâm Bắc Thần cảm thấy bộ não mà mình khó khăn lắm mới khôi phục lại sắp bị Vọng Nguyệt đại giáo chủ lắc động rồi.
Hắn không khỏi ngẩn ra, hỏi: "Ý gì vậy?"
Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói: "Ta vừa mới nói với ngươi, vào thời điểm thần kiếp, miện hạ đã dùng bí thuật ngưng tụ tinh huyết của mình rồi đưa vào hạ giới... Tiểu Vị Ương chính là thai nghén của hạt tinh huyết này. Nàng chính là nhục thân của Kiếm Chi Chủ Quân.”
"Ồ......"
Lâm Bắc Thần trầm ngâm.
Chẳng trách lúc đó Dạ Vị Ương có thể thi triển ra sức mạnh cấm kỵ. Thì ra nàng còn có một thân phận nặng ký như vậy.
"Vậy cũng không đúng. Tiểu Dạ Dạ trước đây rõ ràng là một người sống sờ sờ, có linh hồn của mình, cũng có suy nghĩ, hỉ nộ ái ố của mình, linh hồn của nàng hoàn chỉnh, là một người hoàn chỉnh..."
Lâm Bắc Thần cảm thấy mình vẫn nên có đầu óc minh mẫn một chút. Không thể bị lang nhân hung hãn này thu phục như vậy.
Thế là đã đưa ra một đòn hợp lý logic chặt chẽ như vậy.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ im lặng một lúc, nói: "Những gì mà nàng ta thiếu ngươi không biết."
Không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá chứ?
Lâm Bắc Thần mở miệng, không biết phải tiếp tục tranh cãi như thế nào. Dù sao thì điều này đã dính líu đến các vấn đề triết học.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ giải thích: "Huống hồ, lần này là bản thân Tiểu Vị Ương chủ động tiến vào chiến trường Thần Vực, hợp nhất với hồn thể của mình, tìm lại bản thân của năm xưa, vốn không phải là bị ta dụ dỗ... nàng là do tinh huyết của miện hạ hoá ra thì cũng giống như miện hạ, ta tuyệt đối không thể lừa gạt nàng, đối với bất cứ một tín đồ chân chính nào mà nói đều không thể làm ra chuyện như vậy.”
Lâm Bắc Thần ngay tức khắc lại tìm được điểm để tranh cãi: "Nhưng mà, vừa rồi nàng ta rõ ràng là không nhận ra ta, hơn nữa còn muốn giết ta... Nếu như nàng ta vẫn có ký ức của quá khứ, nàng ta sẽ không làm ra chuyện như vậy."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói: "Kết quả của việc dung hợp thần hồn, rốt cuộc là dung hợp ký ức hay là mất đi không có ai có thể biết được.”
Lâm Bắc Thần: "Đậu xanh rau má”
Lại bị nghẹn họng rồi.
Hắn lại mất đi điểm để tranh cãi.
Hai người đang nói chuyện thì đã đến bên ngoài thần điện.
"Ngươi đi đi."
Vọng Nguyệt đại giáo chủ quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần, nói: "Mặc dù thực lực giảm mạnh, nhưng với ‘Dịch Dung Thuật’ của ngươi thì việc rời khỏi thần điện Triều Huy sẽ dễ như trở bàn tay. Trong thời gian ngắn, nếu như không có sự thông báo của ta, đừng đến đây nữa, Chủ Quân miện hạ quay trở lại nhân gian, khôi phục thực lực là việc ở trong tầm tay. Hoàng Kim Tả Thủ Trác Định Ba sẽ là người đầu tiên đứng mũi chịu sào, núi thần điện sẽ chìm trong chiến tranh. Đợi đến khi chiến tranh kết thúc, ta sẽ thông báo cho ngươi."