"Chiến tranh?"
Lâm Bắc Thần vừa nghe vậy, trán cũng sắp nổ tung: "Hải tộc đã đánh tới cổng thành rồi. Các ngươi còn muốn dấy lên chiến tranh nội loạn sao?"
Người bình thường trong thành lại ở cùng hội cùng thuyền với đám thần gậy này thật sự là xui xẻo tám đời.
Ánh mắt của Vọng Nguyệt đại giáo chủ lướt qua Lâm Bắc Thần, nhìn về phía tường thành xa xăm cùng với những ngọn núi xa hơn, nói: "Hy sinh là điều không thể tránh khỏi. Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ quen thôi...huống hồ, với thủ đoạn và thần uy của miện hạ đủ để giết chết Hoàng Kim Tả Thủ Trác Định Ba trong thời gian ngắn. Kết quả tốt nhất là sẽ không ảnh hưởng đến chiến cục của Triều Huy thành.”
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi trong lòng.
Hắn rất không hài lòng với lập luận này.
Ngươi không phải là người hy sinh, đương nhiên sẽ nói như vậy.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ lại tận tình khuyên nhủ Lâm Bắc Thần, nói: "Nếu suy nghĩ kỹ càng một chút thì sẽ hiểu nguyên nhân tại sao đế quốc Bắc Hải lại suy tàn như bây giờ, bị đối thủ lâu năm là đế quốc Cực Quang áp chế, ngay cả Hải tộc cũng dám đặt chân vào đất liền, tấn công thành trì, chính là bởi vì Nghịch Ma tu hú chiếm tổ chim khách kia đắc vị bất chính, hành động ngang ngược. 10 lần Thần Dụ đều là Nhưỡng tửu chất vấn thiên như vậy. Tín ngưỡng sụp đổ, liên luỵ đến sức mạnh quốc gia, khiến cho uy nghiêm của hoàng thất đế quốc sa sút, sức mạnh suy giảm, không đủ sức răn đe, ngay cả loại loạn thần tặc tử của Thiên Thảo hành tỉnh cũng dám nhòm ngó ngôi vị hoàng đế ... Muốn diệt trừ tận gốc cố tật, xua tan mây mù nhìn thấy ánh sáng thì phải để cho miện hạ lại lần nữa nắm giữ thần vị, lập lại trật tự.”
Lâm Bắc Thần không nghe những gì Vọng Nguyệt đại giáo chủ nói tiếp nữa, trực tiếp quay người rời đi.
Miếng dưa này, lão tử không ăn nữa.
Những chuyện lộn xộn này, lão tử không muốn quan tâm.
Thích gì làm nấy.
Tốt hơn hết là ta nên quay về xây dựng trường học của mình đi.
Đợi đến khi trường học được xây xong, thu nhận đủ học viên, lão tử cũng có thể trở thành thiên nhân mà không cần phải tu luyện.
Tới lúc đó, trực tiếp đi đến Thiên Thảo hành tỉnh, chém đầu cái đồ không bằng chó Vệ Danh Thần kia, báo xong đại thù thì sống cẩu thả mà tìm đường về nhà.
"Chờ đã."
Vào lúc này, Vọng Nguyệt đại giáo chủ đột nhiên lên tiếng.
Lâm Bắc Thần quay đầu lại nhìn bà.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ giơ tay ném ra một thứ màu vàng nhạt.
"Miếng thần kim đến từ chiến trường Thần Vực này ẩn chứa sức mạnh kỳ dị. Nếu như đem nó tôi luyện, rèn đúc dung hợp với Tử Điện Thần Kiếm của ngươi, thì sẽ nâng cao uy lực của thanh kiếm này. Coi như là một chút bù đắp của ta đối với ngươi."
Bà thờ ơ cười.
Lâm Bắc Thần cầm miếng kim loại này trong tay, cảm ứng một cách cẩn thận.
Thực sự có thể cảm nhận được bên trong có một luồng năng lượng tự nhiên kỳ dị đang trào dâng.
Trực giác mách bảo hắn, quả thực là bảo bối.
"Ha ha, ngươi tưởng rằng đã như vậy rồi, ta còn nhận đồ của ngươi sao?" Lâm Bắc Thần cất thần kim đi, nói: "Đúng vậy, ngươi đoán đúng rồi." Cầm lấy thần kim, Lâm Bắc Thần đi xuống núi thần điện.
Lâm Bắc Thần một mạch đi xuống núi thần điện, đến khu vực thành thứ tư.
Bầu không khí trong thành vẫn có vẻ ung dung nhàn nhã.
Hoàn toàn không giống như một thành thị bị Hải tộc vây khốn, ngày ngày trải qua khói lửa chiến tranh.
Đường phố của khu vực thành thứ tư rộng rãi, người qua lại trên đường không nhiều, nhưng không có ai là không mặc gấm y, dáng vẻ cao quý.
Vừa nhìn qua liền biết không phú thì quý.
Ngoài ra còn có từng cỗ xe ngựa sang trọng nạm vàng khảm bạc, ký hiệu chạm khắc và vật tổ mang dấu ấn của các gia tộc quyền quý khác nhau qua lại, các cửa tiệm ở hai bên đường đều được dày công trang trí, không phải nguy nga lộng lẫy thì cũng là tràn đầy vẻ lịch sử cổ kính. Lâm Bắc Thần vừa nhìn qua đã biết rằng đây là Manhattan của Triều Huy thành.
Hắn thay y phục, lại dùng máy ảnh ma thuật thay đổi diện mạo.
Tuỳ tiện kéo một người đi đường lại, hỏi han thời gian.
Vừa hay là vào buổi chiều ngày thứ hai sau khi hắn lên núi thần điện. "Như vậy xem ra vẫn đến kịp."
Lâm Bắc Thần thuê một chiếc xe ngựa, lao về phía cổng thành phía tây của khu vực thành thứ ba.
Nếu như lời của Tiền Tam Tỉnh, cái tên bị hắn điên cuồng quất vô số vòng giống như con quay kia là sự thật, vậy thì chiều nay chính là ngày mà phía quan chức muốn vung nồi cho thành chủ Thôi Hạo, xử tử hắn công khai.
Dù nói thế nào đi chăng nữa, khi Thôi thành chủ quản lý Vân Mộng thành, cũng đã lo lắng hết lòng, được người dân Vân Mộng đánh giá cao.
Hơn nữa vào lúc công điện nghiệm thần lần trước, hắn cũng đã lựa chọn liều mạng xuất chiến.
Cái gọi là ân một giọt nước lấy suối tương báo.
Vào lúc này, cho dù Huyền khí song hệ đã biến mất, Lâm Bắc Thần vẫn muốn đi cứu người.
Tuy rằng Vọng Nguyệt đại giáo chủ đã cho hắn bị ám ảnh tâm lý, nhưng Lâm Bắc Thần thật sự có một tấm lòng sắc son, không thể vì một lần bị rắn cắn mà mười năm sợ dây thừng.
Làm sao có thể được như ý người, nhưng chỉ cầu không thẹn với lòng.
Cỗ xe thuận lợi đi ra khỏi khu vực thành thứ tư.
Khi sắp đến cổng tây của khu vực thành thứ ba, đám người dần dần trở nên đông đúc.
Phía chính phủ đã ra thông báo trước, cho nên rất nhiều người dân đều đã đổ xô đến sớm muốn chứng kiến tên đại tội nhân ‘hại nước hại dân’ Thôi Hạo bị xử tử, nhân tiện chấm một chút màn thầu máu người, mang về chữa bệnh...dù sao chủ cần có thể nhìn thấy đám tội nhân đáng bị băm thành ngàn mảnh này phải trả giá thì đã khiến người ta phấn khích rồi.
Một trận cuồng hoan của đám ô hợp.