Ba ba ba!
Người đánh xe vung vẫy chiếc roi, hung hãn quất vào vào đám người đông đúc trước mặt.
"Mau cút ra, đụng phải quý nhân, muốn chết hả?"
Người đánh xe là một hán tử hơn ba mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, dáng vẻ hung thần ác sát.
Những người bị quất ai nấy đều vô cùng tức giận, quay đầu lại muốn đánh trả, nhưng khi vừa nhìn thấy ký hiệu thông hành vàng óng ánh của khu vực thành thứ tư trên xe ngựa kia, nhất thời đều ỉu xìu xuống, lập tức vội vàng tránh ra, vụt ra khỏi con đường, để cho xe ngựa thông qua.
Đây là một thành thị phân biệt giai cấp rõ ràng.
Một lúc sau, cỗ xe ngựa dừng lại ở một vị trí tuyệt vời bên cạnh khu khu vực pháp trường ở cổng tây thành.
Lâm Bắc Thần đẩy cửa xe ngựa bước ra ngoài, ném cho người đánh xe một đồng tiền vàng: "Không cần thối."
Nói xong, người đã biến mất không thấy đâu. Thời gian thực hiện hành hình vẫn chưa đến. Trên pháp trường vẫn còn trống không.
Nhưng mà cảnh vệ đã canh gác tứ phía của pháp trường.
Trật tự được duy trì rất tốt.
Xung quanh pháp trường người đông nghìn nghịt, nhìn sang là một mảnh đen kịt, đều là đầu người nhúc nhích, mặt mày ai nấy đều vô cùng hớn hở, chen về phía trước, ma vai sát gót, ít nhất cũng có mấy chục vạn người... giống như đang chờ đợi một sự kiện trọng đại.
Quả thực náo nhiệt giống như lễ hội.
Lâm Bắc Thần chen tới chen lui trong đám đông.
Hắn lực lượng mạnh, người bình thường bị hắn chen chỉ cảm thấy giống như một ngọn núi ngã qua, bất giác lui về phía sau, không khỏi lớn tiếng chửi bới ầm ĩ, nhưng khi nhìn kỹ lại đã không còn thấy bóng dáng của Lâm Bắc Thần.
Chen một vòng xung quanh pháp trường, trong lòng của Lâm Bắc Thần đã có tính toán.
Phía quan chức của Triều Huy quả nhiên là không yên tâm, tứ phía đều bố trí rất nhiều quân đội.
Đồng thời, trong đám đông còn có một số cao thủ mặc thường phục ẩn núp.
Lâm Bắc Thần đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bước tới vỗ vai đối phương.
"Ngươi là......"
Một tiểu ca anh tuấn môi đỏ răng trắng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần với vẻ nghi hoặc.
"Suỵt, là ta."
Lâm Bắc Thần thấp giọng nói.
Tiểu ca anh tuấn trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, lập tức lao vào trong vòng tay của hắn: "Công tử, người không sao chứ, người ta rất lo lắng cho người..."
Lâm Bắc Thần nói: "Mặc dù bị người ta lừa một vố, tổn thất mấy trăm tỷ, nhưng không sao... còn những người khác đâu rồi?"
Tiểu ca anh tuấn chính là Thiến Thiến nữ cải nam trang.
Từ ngày hôm qua xuống núi, tiểu tỳ nữ trong lòng khó tránh khỏi mong nhớ, lúc này nhìn thấy Lâm Bắc Thần không hề hấn gì, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, nũng nịu nói: "Đám người Tiêu Bính Cam công tử đã chuẩn bị sẵn sàng ở xung quanh, chỉ chờ công tử người hạ lệnh một tiếng, Quang Tương và Tiểu Hổ cũng đã đến rồi. Thiên Thiên tỷ tỷ dẫn theo bọn họ.”
Trước khi Vương Trung, Thiến Thiến và Thiên Thiên xuống núi, Lâm Bắc Thần đã sắp xếp xong xuôi.
Bảo bọn họ sau khi quay về, chuẩn bị sẵn sàng, trà trộn vào trong đám đông xem hành quyết ngày hôm nay, nhất định phải giải cứu được thành chủ Thôi Hạo.
Để tránh cho Thôi tiểu thành chủ lo lắng, tin tức này không hề nói cho hắn biết.
"Vậy tại sao ngươi lại đi dạo lung tung ở đây một mình?"
Lâm Bắc Thần vừa quan sát xung quanh, vừa tiện miệng hỏi.
Thiến Thiến vui vẻ nói: "Ta đang tìm công tử người, người ta muốn ở bên cạnh công tử."
Lâm Bắc Thần đưa tay nhéo khuôn mặt trứng ngỗng của nàng, tạo thành miệng cá vàng hình chữ O màu đỏ, nói: "Ồ, ta tin ngươi chắc, muốn ở bên cạnh ta sao? Ha ha, ta thấy ngươi lại muốn tìm cơ hội để đánh nhau và giết người thì có...tiểu nha đầu nhà ngươi, bây giờ càng ngày càng bạo lực rồi đấy."
Thiến Thiến chột dạ cúi đầu nói: "Không phải, người ta là một tiểu nữ sinh vô hại.”
Đang nói chuyện, phía trước đột nhiên vang lên tiếng pháo hiệu.
Sau đó, đám đông ở phía đông của pháp trường bị các quân sĩ thân mặc Huyền giáp, tay cầm lợi khí cưỡng chế phân cách mở ra một con đường.
Từng chiếc xe tù kiên cố được làm bằng tinh thép và được trận pháp Huyền Văn gia trì, dưới sức kéo của Tật Hành Thú và sự giám sát của trọng binh, từ từ đi tới.
Xe tù không lớn, thậm chí có hơi thấp.
Tù nhân bắt buộc phải quỳ ở bên trong mới có thể duỗi thẳng nửa thân trên, thò đầu ra khỏi cái gông ở bên trên.
Đây là xe tù Huyền Văn luyện kim được đế quốc Bắc Hải sử dụng để giam giữ trọng phạm, được mệnh danh có thể giam giữ Thương Long.
Tù nhân được giam giữ trong xe tù đầu tiên, thân mặc y phục tù nhân, đầu tóc bù xù, nhưng mặt mũi gầy guộc, chính là thành chủ của Vân Mộng thành năm xưa, Thôi Hạo.
Có lẽ vì bị giam cầm lâu ngày trong ngục tối, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời nên sắc mặt của Thôi thành chủ có hơi tái nhợt, gò má gầy gò, trên trán có vài vết sẹo cũ và mới, ánh mắt vẫn còn sắc bén, có vẻ như trạng thái tinh thần tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Trong chiếc xe tù ở phía sau, giam giữ những phạm nhân khác nhau. Nam nữ già trẻ đều có.
"Giết chết bọn họ."
"Kẻ bán nước..."
"Báo thù cho những thường dân vô tội đã chết ..." "Kẻ phản bội, kẻ phản bội đáng ghét."
Đám đông xung quanh lớn tiếng la hét, quần chúng sục sôi căm phẫn. Có người ném đá, trứng và rau vào xe tù.
Lâm Bắc Thần không khỏi lắc đầu.
Từ xưa đã có nhiều ngu dân.
Nhớ năm đó, khi Sùng Trinh hoàng đế ra lệnh giết Viên Sùng Hoán, bách tính của toàn bộ thành Bắc Kinh đều coi vị hổ tướng và trụ cột có công của thời đại này là kẻ phản quốc cấu kết với người nhà Thanh, lớn tiếng la hét và đánh đập, có người còn xông lên cắn xé... Sau khi Viên Sùng Hoán bị lăng trì, còn phân chia máu thịt của hắn.
Bây giờ xem ra, dị giới chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Xe tù đi đến pháp trường.
Sau khi xác minh chính thân, Huyền Văn trận pháp sư mở xe tù ra, áp giải tất cả tội phạm xuống, đè từng người một quỳ xuống, xếp thành một hàng, quỳ trên pháp trường.
Tổng cộng có hai mươi bốn người.
16 nam, 8 nữ.
Trong đó còn có hai đứa trẻ.
24 Khoái Tử Thủ cao lớn vạm vỡ, vai vác kiếm hành hình giống như ván cửa, lần lượt đứng phía sau các phạm nhân.
"Im lặng."
Một vị quan trung niên ngồi ở ghế chính trên Giám Trảm đài, mặt như quả táo nặng, dưới cằm có râu, vẻ mặt uy nghiêm, trong đôi mắt loé lên tinh mang, ánh mắt quét qua tứ phía, chậm rãi nói.
Huyền Khí truyền âm, vang vọng trong hư không. Đám đông dần dần trở nên yên tĩnh.