Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 954 - Chương 954: Uy Hiếp

Chương 954: Uy hiếp

"Là Long đại nhân."

"Nghe đồn Long đại nhân là một đại nhân vật đến từ đế đô."

"Đúng vậy, một vị quan tốt."

"Chính là Long đại nhân, chống lại dư luận, dặn dò gây áp lực phải chém chết đám bán nước Thôi Hạo, cho tất cả những người tử nạn một lời giải thích.”

Tiếng bàn luận xung quanh truyền đến.

Thông qua cuộc thảo luận của các quần chúng ăn dưa ở xung quanh, Lâm Bắc Thần mới biết được rằng nam nhân trung niên râu đen uy vũ, mặt như quả táo nặng này tên là Long Khiếu Thiên. Nghe nói hắn chính là quan viên từ trên phái xuống, đến từ đế đô đại thành, cũng là một người của phe chủ chiến có thái độ cấp tiến không chỉ đối với Hải tộc, mà còn có sự thù địch to lớn đối với kẻ bại trận trong nội bộ Nhân tộc và nghị hoà phái.

Nghe đánh giá trong dân chúng có vẻ như cũng có chút không tầm thường.

Trên pháp trường, Giám Trảm quan Long Khiếu Thiên đã bắt đầu tuyên án.

Từng tội trạng tố cáo từ trong miệng hắn đọc ra, vang vọng xung quanh pháp trường. Thôi Hạo quỳ gối trên pháp trường, cũng không giãy dụa, vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn quỳ thẳng tắp, ánh mắt dò xét trong đám đông xung quanh.

"Ta hy vọng các ngươi đừng bao giờ tới cứu ta."

Thôi Hạo âm thầm lo lắng trong lòng.

Hiện tại công thể của hắn đã bị phế, một thân tu vi đã hoá thành tro bụi, còn bị phía quan chức của đế quốc liệt thành tội nhân, xem như đã đậy nắp quan tài lại rồi, không có hy vọng trở mình, nhưng hắn nguyện chết một mình, tuyệt đối không muốn liên luỵ người khác.

Điều mà hắn lo lắng lúc này là liệu bọn họ có nghe lời thuyết phục của hắn hay không.

Nếu như hôm nay muốn cưỡng chế cướp pháp trường thì chỉ có thể rơi vào cạm bẫy của Long Khiếu Thiên mà thôi.

Còn có thể liên luỵ đến Tiểu Kiếp Kiếm Uyên.

Đây là hậu quả mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Nhưng ánh mắt tuần tra đám đông một vòng, không hề nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc đó, điều này mới khiến trong lòng hắn hơi nhẹ nhõm một chút.

"Thôi Hạo, trước khi chết, ngươi còn có điều gì muốn nói không?"

Long Khiếu Thiên chậm rãi đi tới trước mặt Thôi Hạo, trịch thượng hỏi. Thôi Hạo cười nhạt một tiếng: "Chỉ là chết thôi mà, hà tất phải nhiều lời."

Khóe miệng của Long Khiếu Thiên hơi nhếch lên, dùng giọng nói mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy được, chậm rãi nói: "Thật sao? Chết đương nhiên là dễ dàng, nhưng mà sư huynh à, ngươi đã từng nghĩ qua chưa, một khi chết đi, ô danh trên người ngươi sẽ vĩnh viễn mang theo, con trai ngươi, người thân và bạn bè của ngươi, còn có mấy tên ngốc như Liễu Phi Nhứ kia, ha ha ... cũng sẽ vì tội danh của ngươi mà vĩnh viễn không ngóc đầu lên được, thậm chí... Có thể phải chết."

Thôi Hạo với vẻ mặt thờ ơ nói: "Sống chết có số. Ta đã không thể bảo vệ được bản thân, thì cũng không nghĩ đến những thứ khác.”

Long Khiếu Thiên bật cười ha hả, cúi người lại gần, thấp giọng nói: "Ngươi có thể suy nghĩ thoáng như vậy... lúc này đoán chừng ngươi nhất định là đang cầu khấn trong lòng, cầu mong mấy tên phế vật Liễu Phi Nhứ, Trịnh Quỷ, Nông Tam Kiếm đừng tới cứu ngươi, đúng không? "

Thôi Hạo im lặng không nói gì.

Long Khiếu Thiên nói: "Nhưng mà, sư huynh ngươi e rằng phải thất vọng rồi. Bọn họ chắc chắn sẽ tới, bởi vì bọn họ đã có được bản đồ bố trí phòng ngự của pháp trường, còn nhận được sự ủng hộ của 'nội ứng', đã trù tính ra một thông đạo sơ tán an toàn tuyệt đối. Theo bọn họ, cơ hội giải cứu ngươi thành công là rất lớn.”

Thân thể của Thôi Hạo liền chấn động, trong mắt lóe lên một tia sáng.

"Nội ứng là người của ngươi, bản đồ bố trí phòng ngự là ngươi cố ý rò rỉ ra ngoài. Thậm chí cái gọi là thông đạo an toàn tuyệt đối cũng là một giả tưởng mà ngươi dành cho bọn họ, đúng không."

Hắn nhìn Long Khiếu Thiên.

Long Khiếu Thiên gật đầu: "Không hổ là đại sư huynh, hành động của Kiếm Uyên Ma Quật năm đó nếu như không có ngươi, chúng ta có thể đều đã táng thân trong miệng của ma vật rồi, đáng tiếc, mấy tên ngốc Liễu Phi Nhứ thật sự là quá dễ lừa, đại sư huynh, ngươi cực khổ thuyết phục bọn họ, bọn họ vẫn cắn câu, nỗi khổ tâm của sư huynh ngươi phải trôi theo dòng nước rồi.”

"Ngươi sai rồi."

Thôi Hạo thở dài một hơi nói: "Bọn họ không ngốc, nhưng mà... bỏ đi, ta có nói, loại người như ngươi cũng không hiểu."

"Ta biết, điều mà ngươi muốn nói là bọn họ có nghĩa khí, có tình nghĩa... ha ha, theo ta thấy, cái thứ hư vô mờ mịt này còn nực cười hơn cả ngu ngốc.”

Long Khiếu Thiên khinh thường nói.

"Cho nên nói, ta có nói ngươi cũng không hiểu được, căn bản chính là đàn gãy tai trâu.”

Thôi Hạo thờ ơ nói.

Sâu trong đáy mắt của Long Khiếu Thiên lóe lên một tia sát ý.

Hắn lạnh giọng nói: "Đừng nói nhảm nữa, sư huynh, ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu bây giờ ngươi nhận tội và làm theo yêu cầu của chúng ta thì có thể không cần phải chết, còn đám người Liễu Phi Nhứ cũng chưa chắc chết, nếu không thì đợi lát nữa hành hình, khi bọn họ cướp pháp trường, ha ha, vậy thì cho dù ta có nể tình huynh đệ thì cũng không thể tha cho bọn họ một con đường sống.”

"Yêu cầu của các ngươi?"

Thôi Hạo chế nhạo nói: "Yêu cầu như vậy, không cảm thấy buồn nôn sao? Để trèo lên, những việc mà ngươi và sư phụ đã làm quả thực khiến cho Tiểu Kiếp Kiếm Uyên phải xấu hổ ... Nếu như đám người Liễu sư đệ được định sẵn phải gặp kiếp nạn như vậy, vậy thì chết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm với ta cũng không phụ tình huynh đệ.”

Tâm trạng của hắn vô cùng ổn định.

"Sư huynh thật là tàn nhẫn."

Long Khiếu Thiên thở dài một hơi: "Ngươi đừng quên, đám người Liễu sư huynh đều đã có gia đình ở trong Triều Huy thành, bọn họ chết rồi, người nhà của bọn họ, chậc chậc chậc...”

Thân hình của Thôi Hạo khẽ chấn động, cúi đầu không nói thêm nữa.

Bình Luận (0)
Comment