Long Khiếu Thiên thấy vậy, cười lạnh một tiếng, đứng dậy, tháo bỏ cấm chế, lớn tiếng nói: "Hay cho Thôi Hạo nhà ngươi, bổn quan đã hết lòng thuyết phục ngươi nhận tội, không ngờ rằng ngươi không những chấp mê bất ngộ, còn si tâm vọng tưởng, muốn dùng những đồng tiền dơ bẩn nhận được từ chỗ Hải tộc để mua chuộc bổn quan, thực sự tội không thể tha... "
Hắn sải bước trở lại Giám Trảm đài.
Đám đông xung quanh đã la hét mắng chửi.
Vô số người dân ném đá và rau thối về phía Thôi Hạo trong pháp trường.
Trong mắt Lâm Bắc Thần, cảnh tượng có chút điên cuồng giống như quần ma loạn vũ.
Xung quanh là những gương mặt phấn khích kích động, giống như những con rối chỉ vặn vẹo.
Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến cho một cô bé trông chỉ khoảng ba bốn tuổi đang quỳ bên phải một mỹ phụ trung niên trong khu hành quyết, sợ hãi đến mức run lẫy bẫy mà bật khóc: "Nương ơi, con sợ, nương, con rất sợ...... "
Mỹ phụ trung niên bị trói này im lặng, không ngừng rơi lệ.
Còn người bị trói và quỳ bên trái nàng là một bé trai trông khoảng bảy tuổi.
Cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh, giữa hai lông mày rất có vẻ chí khí, lớn tiếng nói: "Tiểu muội, đừng khóc, cùng hét với ta, lớn tiếng hét... Chúng ta bị vu oan, phụ thân ta là Ân Dã Sơn đã chiến tử ở chiến tuyến, không phải đầu hàng địch, ông ấy là một anh hùng, không phải phản đồ, chúng ta đều bị oan...”
Cậu nhóc dùng tất cả sức lực hét lên.
Hét lên đến nỗi cổ họng cũng sắp chảy máu.
Nhưng giọng nói nhỏ bé hoàn toàn bị tiếng chửi rủa của các thị dân nóng nảy và kích động xung quanh che khuất, vốn không thể thực sự truyền vào tai mọi người.
Nhưng mà Lâm Bắc Thần lại nghe thấy được.
Hắn nhìn thấy dáng vẻ của cậu bé kia rõ ràng là đang rất sợ hãi nhưng lại lấy hết dũng khí gầm lên thật to, trong lòng đã bị cảm động rồi.
Mẹ nó.
Rõ ràng là ta đã vì quá thánh mẫu mà bị lừa một lần rồi. Tại sao vẫn có thể bị lay động chứ?
Có lẽ là vì cảm xúc của trẻ em luôn là thứ chân thật nhất chăng?
"Chuẩn bị hành hình."
Long Khiếu Thiên quay trở lại Giám Trảm đài, chậm rãi ngồi xuống, lớn tiếng nói: "Tội nhân Thôi Hạo cấu kết với Hải tộc, làm mất Vân Mộng thành, khiến cho Phong Ngữ hành tỉnh mất đi phân nửa, tội không thể tha, đã qua sáu sảnh hội thẩm, xác minh tính đúng đắn, đưa ra hình phạt chém đầu... chém!"
Đao phủ rút tấm bảng có tên cắm sau đầu Thôi Hạo ra, lại lần nữa kiểm chứng thân thể của hắn, phun một ngụm rượu lên kiếm hành hình, sau đó từ từ nâng trường kiếm lên.
Dưới ánh sáng mặt trời mùa đông, lưỡi kiếm ánh lên ánh sáng lạnh lẽo. Ba.
Một lệnh bài chém đầu rơi xuống đất.
Đao phủ vung vẫy kiếm hành hình, nhanh chóng chém xuống.
Xoẹt!
Máu tươi bắn tung tóe.
Đám đông phát ra tiếng hoan hô.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tiếng hoan hô lại biến thành kinh hô.
Đao phủ cao lớn vạm vỡ trừng mắt nhìn một thanh kiếm sắc bén cắm trước ngực mình, trong đầu lóe lên một chữ——
Cmn!
Quả nhiên có người cướp pháp trường.
Nhưng tại sao mỗi lần cướp pháp trường, người bị thương đều là đao phủ bọn ta chứ?
Các ngươi không thể xông lên cướp tù nhân trước khi Giám Trảm quan còn chưa tuyên chém được sao?
Tại sao cứ phải đợi cho đến khi đao phủ bọn ta vung kiếm mới xuất hiện chứ?
Các ngươi đi giết Giám Trảm quan không được sao?
Đao phủ là người vô tội.
Vô số suy nghĩ uất ức như vậy vụt qua, máu từ trong miệng của đao phủ này phun ra, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
Vù vù vù!
Sáu bóng người thân mặc nhuyễn giáp, đeo mặt nạ da đen lao ra khỏi đám đông, bay về phía pháp trường.
Bọn họ có sự phân công rõ ràng.
Hai trong số bọn họ xuất kiếm như rồng, nhanh như tia chớp, tấn công Giám Trảm quan Long Khiếu Thiên.
Bốn người còn lại lao về phía Thôi Hạo.
Cảnh này khiến Lâm Bắc Thần, người đang định động thủ, đột ngột kìm lại xung động xuất thủ.
Tình huống gì thế này?
Để tăng cường hiệu quả làm màu, hắn phải nhẫn nhịn đến sau cùng mới chuẩn bị ra tay.
Kết quả thì sao chứ?
Ồ, có người cướp việc làm ăn.
Xem ra là đến giải cứu thành chủ Thôi Hạo.
Lâm Bắc Thần đột ngột kìm nén lại suy nghĩ xuất thủ, cũng không phát ra tín hiệu cho đám người Tiêu Bính Cam đang ẩn núp ở những nơi khác, mà chuẩn bị yên lặng theo dõi tình tình.
Xung quanh pháp trường vang lên tiếng kinh hô.
Đám đông vốn dĩ đang trên cao trào, phấn khích vô cùng, chịu sự kinh hãi mà lần lượt lùi về sau.
"Ha ha ha ha......"
Giám Trảm quan Long Khiếu Thiên bật cười: "Liễu Phi Nhứ, thật sự làm khó các ngươi rồi, lại có thể nhẫn nhịn đến giây phút cuối cùng..."
Hắn đứng dậy, duỗi tay ra, cầm lấy thanh trường kiếm từ thị vệ bên cạnh, vung vẫy cổ tay.
Xoẹt!
Bao kiếm bắn ra, xuyên qua không trung đánh về phía một trong hai hắc y nhân ở bên phải.
Hắc y nhân kia vung kiếm chống cự. Ầm!
Cả người bị chấn động bay ra ngoài.
Kiếm quang trong tay Long Khiếu Thiên bùng phát ra, chiến đấu với một vị hắc y nhân khác.
Keng keng keng keng!
Tiếng kim loại va chạm vang lên. Từng tia lửa bắn tung tóe.
Thực lực của Long Khiếu Thiên cực kỳ ngang ngược, đã mơ hồ chạm tới trình độ đại tông sư kiếm đạo, còn hắc y nhân đối đầu với hắn, kiếm thuật cũng vô cùng tuyệt đỉnh, xuất thần nhập quỷ, bóng dáng đan xen với Long Khiếu Thiên, đã đối đầu mấy chục chiêu, nhất thời bất phân thắng bại.”
Phía khác.
Bốn vị hắc y nhân đã phá vỡ cấm chế và xiềng xích trên người Thôi Hạo, đỡ hắn dậy. "Sư huynh, chúng ta tới cứu huynh, đi nhanh."
Một người thấp giọng nói.
"Mọi thứ đều đã sắp xếp xong rồi." Một vị hắc y nhân khác nói.
Thôi Hạo cười khổ không thôi.
Lúc này--
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vài tiếng pháo hiệu vang lên.
Ở mọi con ngõ xung quanh đều có đội quân tinh nhuệ vũ trang đầy đủ xuất hiện.
Vù vù vù vù!
Ngoài ra còn có hàng chục quang ảnh bắn ra, rơi trên pháp trường, biến thành từng luồng thân ảnh.
Đều là những cao thủ thân mặc chế phục chiến đấu của Ty Cảnh Vụ.
"Ha ha ha, Liễu Phi Nhứ, Trịnh Quỷ, Nông Tam Kiếm, Chu Đạo Hải, mấy vong hồn dưới kiếm như các ngươi, lại dám tới cướp pháp trường..." Long Khiếu Thiên một kiếm chấn lùi đối thủ, bật cười nói: "Thật là ngu ngốc đến cực điểm. Hôm nay, một người cũng đừng hòng đi được, toàn bộ đều ở lại đây cho ta.”