"Gay go, có mai phục."
Những hắc y nhân cướp pháp trường nhất thời sắc mặt đều thay đổi.
"Giết ra ngoài."
Có người hung hãn nói.
Trận chiến ngay lập tức bắt đầu.
Bốn hắc y nhân mang theo Thôi Hạo đã mất hết công lực lao về một bên của pháp trường...
"Đại hiệp, đại hiệp, xin hãy cứu con trai và con gái của ta... cầu xin các ngươi."
Mỹ phụ trung niên đang không ngừng rơi lệ, đột nhiên hét lớn với các hắc y nhân: "Bọn chúng vẫn còn là trẻ con, vô tội, cầu xin các ngươi, cầu xin các ngươi...phụ thân của nó, tử chiến rồi...”
Bước chân của mấy hắc y nhân hơi khựng lại. "Dẫn theo bọn họ.”
Một hắc y nhân hơi do dự, lớn tiếng nói. "Ngươi điên rồi sao?"
Một người khác nói: "Chúng ta không thể dẫn theo được nhiều người như vậy".
"Mặc kệ đi, không thể thấy chết không cứu, đều là hậu nhân của trung lương đế quốc, coi như giữ lại hậu nhân cho Ân Dã Sơn tướng quân...”
Hắc y nhân đã lên tiếng đầu tiên nói.
"Cái này ...được."
"Tốc chiến tốc quyết, mau."
Hai hắc y nhân nghiến răng xông về phía ba người mỹ phụ trung niên. Xoẹt xoẹt xoẹt!
Các mũi tên xuyên qua không trung bay đến.
Hai hắc y nhân vung kiếm, Huyền khí bộc phát, đánh bay mũi tên.
Nhưng tình huống bị ngăn trở như vậy, lại có hai cao thủ của Ty Cảnh Vụ lao tới, ngăn cản hắc y nhân này, chiến đấu với nhau, nhất thời bọn họ cũng không thể nào cứu người được nữa.
Xung quanh pháp trường, một số lượng lớn quân đội tập hợp lao tới. Đám đông xung quanh vô cùng hỗn loạn, ồn ào náo động.
"Đi mau."
Hắc y nhân đỡ Thôi Hạo hét lớn.
Còn hắc y nhân chiến đấu với Long Khiếu Thiên, kiếm pháp như bông liễu phấp phới, tinh kỳ chói mắt, nghe vậy cứng rắn liều một phen, thân hình lùi về phía sau, giơ tay ném ra một đạo ô quang.
"Là Lưu Huyền Bạo Đạn..."
"Cẩn thận, mau trốn."
Cường giả của Ty Cảnh Vụ vây đánh, nhìn thấy cảnh này thì lần lượt biến sắc, nhanh chóng lui về phía sau.
Ngược lại là Long Khiếu Thiên bật cười ha hả, không hề sợ hãi, giơ tay nắm lấy quả Lưu Huyền Bạo Đạn khi nổ tung đủ để đả thương tông sư võ đạo kia trong tay, nói: "Liễu Phi Nhứ, đây chính là dũng khí để ngươi tới cướp pháp trường sao? Ha ha ha ... "
Trong mắt của hắc y nhân lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Có chuyện gì vậy? Sao nó lại không nổ?"
Hắn lập tức giơ tay lên, lại ném ra ba đạo ô quang.
Nhưng Long Khiếu Thiên không chút sợ hãi, cổ tay xoay chuyển, đưa tay lên nhặt, giống như nông dân hái lá, nhặt ô quang-là ba quả cầu màu đen trong tay, bên trên phủ đầy Huyền Văn tinh xảo giống như sợi tóc, vi quang màu đỏ nhạt thoắt ẩn thoắt hiện...
"Gay go, là hàng giả."
"Mau đi."
Hắc y nhân ý thức được không ổn.
"Không thể đi được."
Long Khiếu Thiên cười lạnh nói: "Con mồi đã chui vào túi rồi, còn muốn đi sao? Ra tay cho ta.”
Lời nói vừa dứt.
Hai tiếng khịt mũi khó chịu vang lên.
Lại là hai hắc y nhân đang đỡ Thôi Hạo, đột nhiên thân hình lắc lư, sau đó không đứng vững được nữa, từ từ ngã xuống.
Một hắc y nhân khác bên cạnh, chậm rãi thu tay lại, một tay nắm lấy cổ áo của Thôi Hạo, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, mở ra khoảng cách mười mét.
"Là ngươi?"
"Trần Tùng, ngươi..."
Hắc y nhân ngã xuống ngay lập tức bị trường kiếm của cao thủ Ty Cảnh Vệ kề vào cổ, trực tiếp khống chế, lại không quan tâm đến những người khác, kinh ngạc nhìn về phía người đang bắt giữ Thôi Hạo kia.
Người kia giơ tay cởi bỏ chiếc mặt nạ da màu đen xuống, lộ ra khuôn mặt tròn trịa khoảng chừng ba mươi tuổi.
"Ha ha, mấy tên nghịch tặc, thật sự cho rằng Trần Tùng ta sẽ giúp các ngươi cướp pháp trường sao?"
Nam nhân trung niên mặt tròn, trên mặt tràn đầy vẻ cuồng hoan và đắc ý, bật cười nói: "Ta chính là mật thám dưới trướng của Long đại nhân, trà trộn vào đám nghịch tặc các ngươi, chỉ là để một mẻ hốt gọn các ngươi mà thôi.”
"Ngươi......"
Trong số hai hắc y nhân bị ám toán làm mất đi sức mạnh, mặt nạ da đen trên mặt cũng bị đánh rơi.
Trong đó một hán tử có nước da ngăm đen, hung hãn như ma núi, mắt như muốn nứt ra, chất vấn: “Năm đó Thôi sư huynh đã cứu ngươi, Liễu sư huynh cũng đã từng cứu ngươi, Trịnh Quỷ ta cũng đã từng cứu ngươi. .. Mọi người đều coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại lấy ân báo oán như vậy, ngươi còn là con người nữa không?”
Trong mắt của nam nhân trung niên mặt tròn loé lên một tia lúng túng, sau đó cười lạnh nói: "Vẻn vẹn chỉ là ân huệ nhỏ, làm sao có thể sánh bằng đại nghĩa của đế quốc chứ?”
"Tiểu nhân đê tiện."
Một hắc y nhân khác bị khống chế khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt như quan ngọc, cực kỳ anh tuấn, nghiến răng nghiến lợi chửi bới.
"Ha ha ha ha......"
Long Khiếu Thiên nhìn thấy cảnh này, ngẩng mặt lên trời mà cười lớn. "Liễu Phi Nhứ, ngươi còn không khoanh tay chịu trói?"
Hắn nhìn về phía hắc y nhân đã đánh nhau với mình trước đó, nói: "Tất cả kế hoạch của các ngươi đều đã nằm trong sự kiểm soát của ta, Liễu sư huynh, ngươi cũng có người nhà ở Triều Huy thành này, ha ha, không ngại nói thật với ngươi, người nhà của ngươi sớm đã nằm trong sự khống chế của ta ... người đâu, mang lên."
Một chiếc xe của Ty Cảnh Vụ lái vào khu vực hành hình.
Cửa xe ngựa mở ra.
Mấy bóng người trói gô bị đẩy ra khỏi khoang xe ngựa.
Lâm Bắc Thần lẻn trong đám đông nhìn thấy cảnh này, không khỏi dở khóc dở cười, giơ ngón giữa lên xoa xoa mi tâm.
Đây thực sự là nhân sinh có nơi nào không tương phùng.
Mới chia tay có một ngày, không ngờ lại có thể gặp lại tiểu cô nương này ở đây.
Trong số những người bị đẩy xuống khỏi xe ngựa, có một thiếu nữ với thân hình nóng bỏng, khuôn mặt đoan chính, không phải Liễu Thắng Nam thì là ai chứ?
Thiếu nữ bị nhét một cái khăn bông trong miệng, giãy dụa nhưng chẳng ăn thua gì cả.
Ngoài ra, còn có một người phụ nữ trung niên dung mạo xinh đẹp, hai đứa con trai sinh đôi khoảng bảy tám tuổi.
"Cha, không cần lo cho chúng ta, cha, mau đi."