Khoảnh khắc khi khăn bông được lấy xuống, Liễu Thắng Nam lập tức hét lên một cách rất hùng hổ.
Thiếu nữ này quả nhiên là ngu ngơ.
Nhìn thấy cảnh này, hắc y nhân giơ tay cởi bỏ mặt nạ trên mặt, dung mạo quả nhiên là có mấy phần giống với Liễu Thắng Nam, vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm vào Long Khiếu Thiên, nghiêm nghị nói: “Ngươi thật đê tiện... "
"Ha ha, loạn thần tặc tử, ai ai cũng phải bị chém."
Long Khiếu Thiên cười lạnh, nói: "Liễu Phi Nhứ, bớt nói nhảm đi, bỏ kiếm trong tay xuống, phế bỏ đan điền khí hải, nếu không, ta sẽ một kiếm chém chết nữ nhi của ngươi trước mặt ngươi.”
Cơ thịt trên khuôn mặt của Liễu Phi Nhứ co giật, căm hận đến mức gần như cắn gãy răng thép.
Trước khi hành động, hắn rõ ràng đã sắp xếp để người nhà ẩn nấp thoả đáng.
Hắn quay đầu nhìn Trần Tùng.
Nam nhân trung niên mặt tròn cười nhạt một tiếng, nói: "Liễu sư huynh, ngươi đoán đúng rồi, không sai, là ta đã đem nơi mà bọn họ ẩn thân, bẩm báo với Long đại nhân, ha ha, loạn thần tặc tử, người người đều phải chém.”
Liễu Phi Nhứ thở dài một hơi: "Coi như ta mù mắt rồi."
Leng keng.
Hắn ném thanh trường kiếm trong tay xuống mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Trần Tùng hiện lên vẻ cuồng hoan.
Thành công rồi.
Lần này hắn đã lập được đại công, tước vị tài sản đều có thể nằm trong lòng bàn tay. Mình bán đứng nhiều ân nhân, bằng hữu như vậy cũng coi như là đáng giá.
Lúc này, hai hắc y nhân khác đang đi giải cứu con cái và quả phụ của Ân Dã Sơn, cũng bị cao thủ của Ty Cảnh Vụ trùng trùng bao vây, không thể nào thoát thân, người ít không địch lại đông, trên người đầy rẫy vết máu, đã sắp không chống đỡ nổi...
Trong mắt của mỹ phụ trung niên vốn tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Niềm hy vọng cuối cùng đã tan vỡ rồi.
"Hài tử, đừng khóc, đừng sợ, chém đầu cũng không đau, xoẹt một cái, không còn biết cái gì nữa..."
Nàng tuyệt vọng an ủi nữ nhi bị doạ khóc.
"Nương, con nhớ cha, có phải là bị chém đầu thì có thể gặp được cha không?" Cô bé với đôi mắt đẫm lệ, giọng nói non nớt hỏi mẫu thân.
Mỹ phụ trung niên nước mắt như mưa, gật đầu lia lịa.
"Nương, người đừng khóc, Đồng Đồng nhớ rồi, Đồng Đồng không sợ nữa, con muốn đi gặp cha..."
Tiểu cô nương với dáng vẻ rất hiểu chuyện, quay đầu nhìn đao phủ bên cạnh, nói: "Bá Bá, Bá Bá, người mau chém đầu ta đi, ta muốn đi gặp cha."
Đao phủ thâm niên không biết đã chính tay chém qua bao nhiêu cái đầu, lúc này đối diện với ánh mắt trong veo và thuần khiết của cô bé bốn tuổi, trái tim bất giác run lên, suýt chút nữa không nắm vững kiếm hành hình trong tay.
Cũng vào lúc này, ống nhắm của Tuyết Vực Chi Ưng trong tay Lâm Bắc Thần rời khỏi mi tâm của đao phủ thâm niên này.
Bỏ đi.
Đao phủ thực ra chỉ là một công cụ mà thôi.
Là người vô tội.
Vậy thì...
Đầu ngắm hơi chếch đi một chút. Sau đó bóp cò.
Các cao thủ của Ty Cảnh Vệ đang giao chiến với hai hắc y nhân kia còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên trong tiếng phốc phốc phốc kỳ dị khẽ vang lên, trường kiếm trong tay đã bị lực lượng vô hình đánh gãy, cả người liền chấn động bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống ngoài chục mét.
Sự thay đổi đột ngột này khiến vẻ mặt của mọi người có mặt đều ngay lập tức thay đổi.
Lâm Bắc Thần thấp giọng nói với Thiến Thiến bên cạnh: "Đi cứu ba mẹ con kia."
Nói xong, lấy kính râm ra mang vào.
Thời khắc tỏ vẻ đã đến.
Đôi vai khẽ nhúc nhích một cái, hắn đã ở trên pháp trường.
Đồng thời, trong đôi mắt của Thiến Thiến tràn đầy vẻ phấn khích. (`▽)!
Cuối cùng cũng chờ được cơ hội rồi.
Làm việc thật tốt.
Nàng cũng lao lên giống như một con chó hoang xuất chuồng.
Thân hình của Thiến Thiến như điện lao tới, tam quyền lưỡng cước, mấy cao thủ của Ty Cảnh Vụ còn chưa kịp phản ứng đã gào thảm mà bay ra ngoài.
Hai hắc y nhân đầy rẫy vết thương kia đều sững sờ.
Cao thủ của Ty Cảnh Vệ vừa rồi vây đánh bọn họ đã bị đánh bay, còn chưa hiểu tình huống gì đang xảy ra, lúc này nhìn thấy Thiến Thiến, không khỏi đoán rằng: Chẳng lẽ là người trẻ tuổi này đã ra tay?
Mỹ phụ trung niên vẫn đang khóc trong tuyệt vọng, đột nhiên hoa mắt.
Khi cố định mắt nhìn lại, thiếu niên tuấn tú có khuôn mặt như bạch ngọc, đường nét vô cùng thanh tú đã xuất hiện ở trước mặt mình.
"Đừng sợ, ta đến cứu các ngươi."
Thiến Thiến vừa nói vừa giơ tay lên người nữ phụ trung niên, đánh liên hoàn.
Đinh đinh đinh!
Xiềng xích bị đánh gãy, gông xiềng mở ra.
Nàng đỡ mỹ phụ xinh đẹp lên, đồng thời đầu cũng không thèm nhìn lại một quyền đánh ra.
Hai cao thủ của Ty Cảnh Vụ nhân cơ hội đánh lén đã nôn ra máu mà bay ra ngoài.
"A, ngươi......"
Bị bàn tay của Thiến Thiến chạm vào một số bộ phận trọng yếu trên cơ thể, mỹ phụ trung niên theo bản năng vô cùng ngượng ngùng.
Thiến Thiến cười khúc khích nói: "Đừng sợ, ta cũng là nữ tử..."
Mỹ phụ trung niên sững sờ, sau đó cuối cùng cũng phát hiện ra một số manh mối.
Da của Thiến Thiến vô cùng mịn màng, trắng nõn như bạch ngọc, thân hình gầy gò, bàn tay mềm mại và mảnh mai như hành lá mới bóc, vừa nhìn qua đã biết không phải là thân nam nhi, nhưng trước đó bản thân nàng quá căng thẳng, không nhìn ra được.
"Đa tạ..."
Mỹ phụ trung niên vội vàng nói.
Thiến Thiến trực tiếp ngắt lời nàng: "Muốn cảm ơn thì cảm ơn công tử nhà ta, là người đã phái ta tới.”
Nói xong đôi mắt phát sáng, hưng phấn liếm môi, thân hình đã giống như hổ điên, nhảy bổ về phía các cao thủ của Ty Cảnh Vụ, đồng thời hét lớn: "Hai người các ngươi còn sững sờ ra đó làm gì? Mau cứu hai đứa trẻ. "
Hai hắc y nhân lúc này mới phản ứng lại, vội vàng vung kiếm xuất thủ, xiềng xích trên người cậu bé và cô bé, leng keng vài tiếng, trong tia lửa bắn tung toé, đều bị chém đứt.
Cao thủ của Ty Cảnh Vụ phản ứng lại, vây giết Thiến Thiến.
Nhưng Thiến Thiến có được sự trợ giúp từ chức năng điểm phát WIFI của Lâm Bắc Thần. Sức mạnh thể chất quả thực giống như một con quái long, vung vẫy trọng kiếm trong tay, tốc độ nhanh chóng giống như quạt điện bật số năm, từng cao thủ của Ty Cảnh Vệ xông lên đều lần lượt bị đánh bay...
Phương thức chiến đấu cuồng bạo như vậy khiến những người nhìn thấy cảnh này tròng mắt suýt chút nữa nổ tung.