Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ngân Kiếm trong tay Lâm Bắc Thần lấp loé kiếm quang.
"Ha ha ha, đứng cứu thế, Lâm Bắc Thần, mỹ nam đệ nhất đế quốc Bắc Hải, chính là ta."
Hắn bật cười, lao vào đám đông.
Đội quân chặn lại ngay lập tức bị tách ra và đánh tan.
Đám người Liễu Phi Nhứ vừa nhìn thấy, không thể bỏ lỡ cơ hội, cũng đi theo phía sau và lao ra ngoài.
"Ngăn bọn chúng lại, ngăn bọn chúng lại cho ta..." Long Khiếu Thiên nhìn thấy cảnh này, tức giận gào thét.
Lúc này--
"Cuồng đồ, đi đâu?"
Một luồng khí tức mạnh mẽ vô song từ phía xa khuấy động tới. Lưu quang nhấp nháy.
Tầng mây trên bầu trời đều bị lực lượng khủng khiếp này kinh động, lưu chuyển biến hoá.
Một bóng người xuyên qua không trông vùn vụt lao tới. Uy áp khủng khiếp tựa như ngọn núi sụp đổ.
Trái tim của Lâm Bắc Thần run lên.
Chẳng lẽ, cường giả cảnh giới thiên nhân trong truyền thuyết kia cuối cùng đã không nhịn được mà xuất thủ rồi sao?
Cảm nhận được uy áp và khí thế kinh khủng sau lưng, Lâm Bắc Thần chợt căng thẳng, tu vi cả người được thúc giục đến cực điểm, đôi cánh thần lực phía sau lưng trực tiếp giương ra, hắn cười lớn, dồn khí đan điền, hét: “Chạy mau...”
Đám người Liễu Phi Nhứ chạy như bay phía sau hắn, suýt nữa ngã xuống đất. Câu này cũng nhục khí quá rồi đó, có chạy hay không còn cần ngươi phải nói sao?
Long Khiếu Thiên đang núp phía sau đại khiên Huyền Văn luyện kim, nhất thời vui mừng, hắn ngửa mặt lên trời hét: “Sư phụ, tên mù đó đem nghịch tặc Thôi Hạo đi rồi...
“Gọi ta là đại nhân.” Luồng lưu quang kinh khủng bay vụt qua, giận dữ hét lên.
Long Khiếu Thiên dường như nhận ra mình đã phạm phải sai lầm lớn, vội vàng nói: Vâng, Trần đại nhân...”
Tốc độ của lưu quang kia nhanh tới cực điểm, đuổi theo đám người Lâm Bắc Thần, mang theo mây mù gió thổi cuồng bạo nói: “Cẩu tặc ở nơi...”
Từ ‘nào’ còn chưa nói xong. Bùm!
Một luồng năng lượng nổ vang trước mặt, giống như âm thanh của sấm sét, ầm ầm trên không trung.
Thân hình của lưu quang này ngừng một lát, Huyền khí quanh thân kinh khủng bùng nổ và vỡ ra, sau đó nghiêng ngã rơi xuống...
Cách đó ba ngàn thước.
Trên một ngọn núi nhỏ, Tiêu Bính Cam bò ra khỏi đống đổ nát, nhổ miếng đất ra khỏi miệng, khinh thường nói: “Còn tưởng là vị Thiên Nhân nào, hoá ra chỉ là một tên võ đạo đại tông sư mà thôi...”
Thôi Hạo đứng ở bên cạnh trố mắt nghẹn họng, hắn chính mắt thấy tên nam tử trắng mập này dùng một tư thế kỳ quái, thi triển bí thuật cổ quái nào đó, ở khoảng cách ba ngàn thước đánh ngã cả võ đạo đại tông sư Trình Đông Dương xuống đất, đồng thời cũng làm hắn văng tới ngọn núi nhỏ, suýt nữa còn bị chôn sống, Thôi Hạo nhận ra nam tử mập mạp này.
Một tín đồ ăn uống luôn đi theo bên cạnh Lâm Bắc Thần, thiếu niên Tiêu gia biểu hiện xuất sắc trong cuộc so tài Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, lúc đó tu vi chắc là ở cảnh giới võ sư, vậy mà giờ lại có thể đánh ngã một võ đạo đại tông sư ở khoảng cách ba ngàn thước? Dù ngày ngày ăn huyền thạch cũng không thể tới được trình độ thế này được.
Quá đáng sợ.
Hơn nữa còn nghe hắn nói ‘hoá ra chỉ là một võ đạo đại tông sư mà thôi’? Từ lúc nào mà võ đạo đại tông sư lại bị khinh thường như vậy chứ?
Trong thời gian mình bị bắt, sau đó được chuyển đến nhốt ở Triều Huy thành, rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng rồi, chính là tư thế này. Mí mắt Thôi Hạo giật giật.
Lại tới nữa rồi, kỹ thuật thần bí vừa mới đánh võ đạo đại tông sư Trình Đông Dương lại xuất hiện?
Thôi Hạo mở to hai mắt, nhìn cẩn thận.
Trong nháy mắt kế tiếp...
Bép!
Một cái móng vuốt lông lá xù xì vỗ vào sau đầu Tiêu Bính Cam, đó là một con chuột màu bạc mập mạp cao hơn một thước, cưỡi trên lưng Lôi Quang Hổ có cánh, cũng không biết xuất hiện như thế nào, xoè móng vuốt ra chụp lên đầu Tiêu Bính Cam, nói: “Chi chi chi chi chi...”
Tiêu Bính Cam lập tức cười xoà nói: “Á, đừng gấp mà, ha ha, chỉ là ta thấy cái mình thích là không nhịn được, vất vả lắm mới tìm được cơ hội nổ súng thôi mà.”
Con chuột cơ bắp nói: “Chi chi chi!”
Tiêu Bính Cam: “Được rồi được rồi, ta biết rồi, đi đây.”
Thôi Hạo: “???”
Một người một chuột giao tiếp với nhau kiểu gì vậy? Tiêu Bính Cam hiểu tiếng chuột?
“Thôi thành chủ, chú ý chút, chúng ta đi.” Tiêu Bính Cam nói một câu, sau đó lập tức giống như kẹp củ cà rốt, kẹp Thôi Hạo dưới nách, bay về hướng ngoài thành.
Thôi Hạo còn muốn nói gì đó, nhưng tốc độ của tên béo này quá nhanh, há miệng một cái không khí liền ập vào miệng, bây giờ hắn đã mất hết tu vi, lại bị kẹp nách không thể giãy dụa được, cũng không nói được gì, trong nháy mắt cảm giác hô hấp dồn dập, mắt trắng dã, sắp nghẹt thở rồi...
...
Ầm!
Bóng lưu quang ngã xuống pháp trường, biến thành một lão giả gầy gò, cả người lão mặc một chiếc áo gấm rộng không vừa người, sắc mặt ửng hồng, hơi thở gấp gáp, đầu tóc bạc bù xù, chân tóc dựng đứng lên trời, giống như một đám cỏ dại khô héo mọc lộn xộn, ngũ quan chen chúc chung một chỗ, nhìn cực khôi hài.
“Thật là lợi hại.” Ông ta nhìn về phía Tiêu Bính Cam, ánh mắt ngạc nhiên, nói: “Có thể đánh bay ta ở khoảng cách như vậy, không được rồi không được rồi, đối phương cũng là cao thủ nằm vùng rồi.”
Long Khiếu Thiên thấp thỏm vọt ra khỏi đại lá chắn huyền văn luyện kim, nói: “Sư phụ, chúng ta...”
Bép!
Lão giả gầy gò tát cho Long Khiếu Thiên một cái, tức giận nói: “Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ở trước mặt người khác thì gọi ta là đại nhân!”
Long Khiếu Thiên che má rồi lại vọt tới, nói: “Đại nhân, tên tặc tử Thôi Hạo này chạy mất rồi, nhất định phải đuổi theo.”
“Cái tên phế vật nhà ngươi.”
Lão giả gầy gò đấm ngực dậm chân nói: “Không phải ngươi tự cho mình là thông minh thả người chạy mất sao, chuyện này đều do ngươi, lão phu không mang nổi cái nồi này đâu.”
Vẻ ngoài và giọng nói của ông ta giống như một đứa trẻ.
Long Khiếu Thiên không dám phản bác, thận trọng thuyết phục: “Sư...đại nhân, vậy cũng phải đuổi theo, không thể để những thứ lưu manh hại nước hại dân này chạy mất được, nếu không chức vụ của chúng ta cũng sẽ đi tong mất.”
“Cái gì?”
Lão giả lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Mấy tên nghiệt đồ Thôi Hạo này chạy thì chúng ta mất chức sao?”