Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 961 - Chương 961: Mau Đóng Cổng!

Chương 961: Mau đóng cổng!

Long Khiếu Thiên nói: “Đúng thế đấy sư phụ.”

Lão giả gầy gò tức giận nói: “Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo đi, mong ước duy nhất đời ta chính là làm quan, cho dù chết cũng nhất định không thể mất chức được, mau đuổi theo mau đuổi theo.” Ông ta bay lên trời, điên cuồng đuổi theo đám người Lâm Bắc Thần.

Long Khiếu Thiên lấy tay che mặt, vừa lo lắng vừa hận, thằng già điên này, nếu không phải tu vi đáng kinh ngạc của ông ta giúp được hắn thì ông ta đã bị chặt đầu từ lâu rồi.

“Đuổi theo.” Hắn vung tay, các cao thủ cảnh vụ sở cùng binh lính quân đội đều đuổi theo họ.

“Người đâu.” Hắn nói với một sĩ quan phụ tá bên cạnh: “Lập tức báo cáo với bộ chỉ huy quân sự, Lâm Bắc Thần bắt cóc trọng tội Thôi Hạo, chạy về phía khu vực thành thứ hai, yêu cầu phía bộ chỉ huy quân sự bao vây doanh trại Vân Mộng, truy lùng kẻ đào tẩu.”

“Vâng, đại nhân.” Sĩ quang phụ tá lập tức chạy như bay.

Long Khiếu Thiên cũng không tự mình đuổi theo, hắn xoay người nhìn quần chúng đang hò hét ầm ỉ xung quanh, hít một hơi thật sâu rồi lớn tiếng nói: “Thưa chư vị trong thành, mọi người đều thấy đấy, tên tặc tử Lâm Bắc Thần này lại dám to gan làm bậy, bao che cho kẻ phản bội đế quốc, thật sự không thể tha thứ được, hy vọng mọi người có thể tích cực cung cấp manh mối giúp truy tìm tung tích của những tên nghịch tặc này... bổn quan cảm tạ rất nhiều.”

Xung quanh hò hét đáp lại.

“Long đại nhân khổ cực rồi.”

“Lâm Bắc Thần lại dám cứu trọng phạm phản quốc, thật sự không thể tha thứ.”

“Bọn ta nhất định sẽ giúp hết mình.”

Một đám người hò hét cao giọng.

Long Khiếu Thiên lại nói: “Mọi người đều là công dân tốt ở đế quốc Bắc Hải, bổn quan tại đây cảm ơn rất nhiều, Lâm Bắc Thần là một tên lưu manh tị nạn trong doanh trại Vân Mộng ở khu thành thứ hai, lừa gạt, trêu hoa ghẹo nguyệt, làm xằng làm bậy, mọi người nhất định phải cẩn thận, nhất định không được đi đến doanh trại Vân Mộng gây chuyện, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.”

“Cái gì? Hoá ra là một tên tị nạn?

“Phản thiên rồi.”

“Mọi người cùng nhau đi đốt doanh trại Vân Mộng nào.”

“Lúc trước ta đã nói rồi, những người tị nạn này đều là kẻ cướp, phóng hoả cướp của, không chuyện ác nào không làm, vì vậy không nên đưa họ vào.”

“Trục xuất những người tị nạn, để bọn họ cút khỏi Triều Huy thành.”

Giữa đám đông lại có tiếng chửi rủa ồn ào náo động như sóng thần, trên mặt Long Khiếu Thiên hiện lên một nụ cười ẩn ý.

...

Khu vực thành thứ ba.

Các loại âm thanh không ngừng vang lên, các cánh cổng chính của tường thành đều bắt đầu từ từ đóng lại, những người lính mặt mày ủ dột vì thủ thành cũng trở nên nghiêm túc.

“Mau đóng cổng.” Có người hét lên.

ở phía tây thành khu, cổng thành số sáu lúc này cũng đang dần đóng lại.

Bỗng nhiên phía xa xa đột nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy.

“Đừng đóng, đừng đóng, chờ một chút...”

Chỉ thấy một tên mập mạp trắng trẻo xách theo một sinh vật gầy gò, cái chân vung lên như Phong Hoả Luân, từ xa gân cổ lên hét.

Tiểu đội trưởng canh cửa nhìn một cái, lập tức thét lên: “Đóng lại mau...”

Lời còn chưa dứt.

Ba.

Một cái roi dài bất ngờ quất vào người hắn, tiểu đội trưởng xoay tròn trên hư không, một con chuột lớn cưỡi một con hổ có cánh không biết từ đâu xuất hiện.

Ba ba ba.

Roi dài vung vẫy, đám binh lính định đóng cửa thành và các trận sư điều khiển huyền văn trận pháp đều bị đánh bất tỉnh trên đất.

“Chi chi chi!” Quang Tương hét lớn.

“Biết rồi.” Tiêu Bính Cam như gió từ chỗ cửa thành sắp đóng vọt ra, nhanh chóng chạy đi mà không quay đầu lại.

Quang Tương cưỡi trên lưng đứa con nuôi, nhàn nhã đứng đợi.

Lát sau, Lâm Bắc Thần tay trái kéo Thiến Thiến, tay phải kéo Liễu Thắng Nam, chạy như bay tới, để lại phía sau bụi đất mù mịt.

“Chi chi chi.” Quang Tương thấy chủ nhân nhất thời hưng phấn hét lên, còn con hổ có cánh cũng gầm nhẹ, bộ dạng vừa giận vừa sợ nhìn Lâm Bắc Thần.

“Chi chi chi... Chi chi!” Quang Tương vẫy tay về phía Lâm Bắc Thần. “Ngươi nói cái gì vậy? Lần sau dùng bảng viết chữ đi tên ngốc.”

Lâm Bắc Thần kéo hai thiếu nữ phóng vụt qua như một đoàn tàu, gào lên: “Phía sau còn có mấy người đến nữa đấy.”

Quang Tương: “...”

Hơn mười giây sau, lập tức thấy đám người Liễu Phi Nhứ, Trịnh Quỷ mặc đồ đen, mặt dính đầy bụi, mang theo một cặp bé trai sinh đôi và một nữ tử trung niên, đang thở hổn hển chạy tới, từ trong khe hở ở cổng thành phi nước đại lao ra.

Quang Tương lại đợi một lát, không thấy ai tới nữa mới uể oải cưỡi con nuôi đến cửa thành, trên cánh cổng viết: “Ta biết ngươi tỉnh rồi, đừng giả chết nữa, ta giúp ngươi đóng của thành, không cần cảm ơn đâu...”

Viết xong, nó cười chi chi một tiếng rồi bước ra ngoài, chậm rãi đóng cổng thành, tiểu đội trưởng đang nằm trên đất giả chết nhìn thấy cảnh tượng này thì chân tay co quắp, vẻ mặt kỳ quái, vội vàng bò dậy, hoảng sợ lau dòng chữ trên cánh cổng, sau đó thúc giục những người cũng giả chết giống hắn dậy.

Hắn vừa sợ lại vừa tò mò, những người này rốt cuộc là ai? Một tên mập mạp hiểu được tiếng chuột, một tên mù như đang bắt cóc thiếu nữ nhà lành, còn một đám người lại đi theo tên mù kia hít bụi, còn một con chuột trắng cưỡi một con hổ, từng người đều kì lạ, hơn nữa hình như không tàn nhẫn cho lắm, ít ra là không giết người.

Một lúc sau.

Truy binh đã tìm đến.

Bình Luận (0)
Comment