Trong lúc đó, trên đầu tường thành, hai bóng người đứng dưới lầu cửa thành đã chứng kiến toàn bộ sự việc.
“Cái tên Lâm Bắc Thần này thật sự là một mầm hoạ.”
Một nụ cười nhàn nhạt hiện trên khuôn mặt của nam tử trung niên mặc áo choàng trắng, hắn không cao, tầm vóc trung bình, khuôn mặt rất phổ thông, thuộc dạng có vẻ ngoài dù có bỏ vào đám đông thì căn bản cũng không có người nhìn hắn lần thứ hai, nhưng giọng điệu lại có khí phách ung dung, hiển nhiên là có địa vị cao.
Một nam tử trung niên khác ăn mặc kiểu văn sĩ gật đầu, nói: “Thanh niên tính cách không tệ, dũng cảm, nhưng không thể không thừa nhận hắn như một thanh kiếm sắc bén, biết cách dùng thì có thể khắc địch chiến thắng, không biết cách dùng thì sẽ đả thương địch cùng bản thân.”
Nam tử trung niên mặc áo choàng trắng nói: “Mấy ngày nay, Thiên Thảo nhân chạy tới rất nhiều, để cho Lâm Bắc Thần chém vài giọt máu thì bọn họ mới biết đau.”
Nam tử trung niên vân sĩ nói: “Đại nhân, Long Khiếu Thiên nhất định sẽ nhân cơ hội này gây sức ép với đại bản doanh quân đội trong thành, thuộc hạ rất tò mò, ngài rốt cuộc có muốn ra tay không?”
Nam tử trung niên mặc áo choàng trắng thờ ơ nói: “Để Khấu Trung Chính của Nguy Sơn bộ xử lý đi.”
Nam tử trung niên vân sĩ nghe xong, lập tức hiểu ra, đại nhân không muốn động thủ.
Ông ta thở phào nhẹ nhõm, từ quan điểm của ông ta mà nói, thứ không muốn thấy nhất chính là người bên cạnh đại nhân ra tay, như vậy Lâm Bắc Thần sẽ không có một chút cơ hội quay đầu lại.
“Đúng rồi, con rể của ngươi...”
Nam tử trung niên mặc áo choàng trắng dường như nghĩ tới điều gì đó, nói: “Thật sự có thể chế tạo ra Thiên Mã Lưu Tinh Tí?”
Đã vài ngày kể từ khi lấy được bản vẽ rồi, nhưng những thợ thủ công lành nghề cùng bậc thầy giả kim của quân đội trong lúc nhất thời không thể hoàn nguyên Thiên Mã Lưu Tinh Tí, đây mới là điều mà nam tử trung niên quan tâm.
Hắn nhẹ nhàng ấn ngón tay trên tường thành, nói: “Để hắn đi Thiên Công bộ báo danh đi, lãnh quân hàm trung đội trưởng, nếu chế tạo ra Thiên Mã Lưu Tinh Tí thành phẩm, ta hứa cho hắn một chức vệ chỉ huy, nếu có thể thực hiện sản xuất tiêu chuẩn hoá số lượng thì vị trí chủ doanh đang chờ hắn.”
Nam tử trung niên văn sĩ gật đầu, nói: “Dương Trầm Chu chính là một thiên tài luyện kim, đáng tiếc... Haizz, được rồi, ngày mai ta sẽ bảo hắn đi Thiên Công bộ báo danh.”
...
Doanh trại Vân Mộng.
“Cha, thật sự là người sao?” Cuối cùng cũng nhìn thấy Thôi Hạo, tiểu thành chủ quỳ xuống trước mặt Thôi Hạo, ôm lấy chân ông ta, mừng rõ khóc, nước mắt rơi như mưa.
Thôi Hạo phong độ tuyệt vời, mỹ nam bất phàm đến cỡ nào chứ? Lúc này căn bản không để ý đến con trai mình, ngược lại lồng ngực của hắn kịch liệt phập phồng, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, phải mất một lúc sau mới dịu đi.
Nếu Tiêu Bính Cam không phải là người hắn biết từ trước lại còn là người mà Lâm Bắc Thần phái đến cứu hắn, Thôi Hạo tuyệt đối có vạn lý do để nghi ngờ thiếu niên này muốn giết mình.
Hắn sờ vào xương sườn của mình, đã bị ép gãy hai cái, cái tên mập mạp này, ngươi bị ngu à? Ngươi có thể đừng dùng cách kẹp nách người khác dẫn về, hoặc có thể đừng dùng lực mạnh như vậy được không?
“Cha, người sao vậy?” Thôi Minh Qũy thấy thế, lo lắng hỏi: “Người không sao chứ?”
Tiêu Bính Cam đứng bên cạnh gặm chân gà nướng, gãi gãi đầu cười nói: “Đừng lo lắng, người mà ta cứu, làm sao có thể xảy ra chuyện chứ, ta kẹp chặt người trên đường đi mà, có lẽ do Thôi thành chủ cuối cùng cũng gặp được ngươi cho nên kích động quá, để người bình tĩnh lại đã.”
Tiểu thành chủ nghe vậy cũng cảm thấy có lý.
Không đề cập đến vấn đề cha con lâu ngày không gặp nhau, mừng rỡ khôn siết.
Một lúc sau, Lâm Bắc Thần lôi hai thiếu nữ, bộ dạng mới từ trong thành cướp dân nữ trắng trợn trở về, xông vào trong đại trướng.
“Mau, chuẩn bị nước nóng, ta muốn đi tắm rửa thay quần áo.” Vừa vào trong, Lâm đại thiếu đã hét lên, lần này một ngày một đêm vào thành, liên tiếp xảy ra mấy trận chiến ác liệt, nhất là trận chiến trong thần trì kia...
Hắn bây giờ cần tắm nước nóng gấp, phải để Thiến Thiến cùng Thiên Thiên xoa bóp một cái mới được.
Mọi người trong lều đều cạn lời nhìn hắn.
“A?” Lâm đại thiếu trợn mắt: “Sao các ngươi lại ở trong lều của ta? Sao không đi làm việc đi? Chẳng lẽ các ngươi lợi dụng lúc ta không ở đây mà lười biếng đấy à?”
Tất cả mọi người đều bưng trán.
Liễu Thắng Nam bị Lâm Bắc Thần lôi giống như thả diều vậy, lao như điên về phía sau, lúc này mới dừng lại, cảm thấy chóng mặt như thể đã uống rượu quá nhiều, một trận choáng váng đầu óc, buồn nôn xuất hiện, nàng lảo đảo đứng không vững, sau đó liền ngã về phía bóng người đang ăn uống vui vẻ.
“Ai?” Tiêu Bính Cam ngẩn ra, sau đó lập tức giơ hai tay lên, nhìn thiếu nữ thân hình nóng bỏng dựa vào trong ngực mình, hoảng hốt nói: “Mọi người làm chứng, ta chưa làm cái gì cả, đây là người ta đụng vào ta...”
Lời còn chưa dứt.
“Oẹ...” Liễu Thắng Nam há miệng nôn thốc nôn tháo.
“A a a, đùi gà của ta.” Tiêu Bính Cam bị nôn cho một thân, lập tức hét lên.
Trên người bị phun chất lỏng bẩn cùng mùi hôi cũng không sao, nhưng đùi gà bẩn thì không thể ăn nữa, chuyện này còn tệ hơn cả việc giết chết hắn, lãng phí thức ăn sẽ bị trời phạt.
Thiến Thiến cùng Thiên Thiên bịt mũi, vội vàng đỡ Liễu Thắng Nam lên đi vào trong tắm rửa thay quần áo.
Lúc này, một người lính đào mỏ đi vào báo cáo: “Khởi bẩm đại tướng quân anh dũng vô địch, bên ngoài có mấy tên ăn mày mặt mày lấm lem muốn gặp ngài.”
“Ăn mày?”
Lâm Bắc Thần không chút do dự chửi rủa: “Thân phận của ta là gì, một tên ăn xin muốn gặp là gặp được à? Đuổi... ách, đợi đã, thôi đi, dù sao thì khoảng thời gian này cũng phải xây dựng sự nghiệp, vì thế ta phải biểu hiện chút xíu bình dị gần gũi, trở thành một nhân vật anh minh hòa ái mới có thể lừa được càng nhiều dân tị nạn tới đây làm việc... đưa vào cho ta đi.”
Đám người trong lều lại cạn lời, cho dù trong lòng ngươi có nghĩ như vậy thì cũng không nên nói huỵch toẹt ra vậy chứ, bọn ta vẫn còn ở đây mà.