Mấy giây sau.
Đám người Liễu Phi Nhứ mặt đầy bụi đất bị dẫn vào, Lâm Bắc Thần im lặng nhìn mấy vị cường giả võ đạo tông sư, đi bên cạnh còn có một nữ tử trung niên và bé trai, mấy người Liễu Phi Nhứ cũng im lặng.
Trong lúc nhất thời, không khí trong lều đều yên tĩnh.
“Mấy vị cao thủ sao lại chật vật như vậy?” Lâm Bắc Thần hỏi.
Trong lòng mấy người Liễu Phi Nhứ tan vỡ, bọn họ cũng đâu muốn khổ sở như vậy, nhưng vấn đề là đi theo sau lưng tên quái vật này hít bụi, không chật vật như này mới lạ đấy.
Ngươi dù gì cũng là một cao thủ, khi ngươi chạy có thể thi triển một chút thân pháp, một chút tư thế ưu mỹ, một chút nhẹ nhàng được không? Tại sao cứ phải chạy như một con thú dữ, bụi bay lên từ phía sau mông của ngươi giống như núi lở vậy...ngươi cố ý đúng không?
“Lâm đại thiếu có ơn cứu mạng, không bao giờ quên.” Liễu Phi Nhứ là điển hình cho người trong võ lâm, dù trong lòng đang phỉ nhổ nhưng vẫn lễ phép ôm quyền bày tỏ cảm ơn, mấy người Trịnh Quỷ cũng hành lễ.
“Ha ha ha, không cần khách khí.”
Lâm đại thiếu cười ha ha nói: “Người như ta ấy hả, nổi danh là nghĩa hiệp, lúc xuất thủ sẽ xuất thủ, hùng hổ xông đến Cửu Châu...” Suýt nữa là không nhịn được mà nói ra phần sau, vội vàng dừng lại, sau đó lại nói: “Ta ấy à, chỉ có một khuyết điểm duy nhất, đó chính là quá lương thiện, dễ xúc động, đôi khi thấy một con chó hay con heo bị người khác đánh đuổi, cũng sẽ xuất thủ ngăn cản.”
Mấy người Liễu Phi Nhứ: “...”
Người này hình như đầu óc không được tốt lắm.
Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy Thôi Hạo, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tiến lên hành lễ nó: “Thôi sư huynh, ngươi không sao thật là tốt quá.”
Thôi Hạo cũng vội vàng đứng lên, kích động nói: “Đám người các ngươi, nếu không phải... haizz, cũng may là Lâm đại thiếu trượng nghĩa xuất thủ, không nguy hiểm gì, mọi người cuối cùng cũng an toàn thoát ra ngoài.” Liễu Phi Nhứ lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, hôm nay cướp pháp trường thật sự là quá mạo hiểm.
Nếu Lâm Bắc Thần không xuất thủ, mấy người bọn họ không những không cứu được Thôi Hạo sư huynh mà chính cũng sẽ bị liên lụy, người nhà cũng xong đời, chỉ trách mình có mắt không tròng, tin nhầm tên hèn hẹ Trần Tùng.
Vừa nghĩ đến đây, mấy người bọn họ lại nghiêm túc hành lễ và bày tỏ lòng biết ơn với Lâm Bắc Thần.
“Lâm đại thiếu, tiếp theo có kế hoạch gì không?” Liễu Phi Nhứ không quan tâm đến việc phủi đất bụi trên người, hỏi.
Lâm Bắc Thần vẻ mặt chăm chú, suy nghĩ nghiêm túc, chân thành nói: “Chuẩn bị đi tắm nước nóng trước, đi đường hơi mệt rồi, sau đó tìm hai cô nương xinh đẹp đấm bóp cho ta, thư giãn một chút, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ta cảm thấy mình có hơi đau lưng nhức eo...”
Liễu Phi Nhứ: “???”
Trong đầu hắn có rất nhiều dấu hỏi chấm, ta hỏi cái này sao?
“Đại thiếu, người truy nã sẽ tới đây rất nhanh, tiếp theo ngươi định trốn ở đâu? Ra khỏi thành, hay là?” Liễu Phi Nhứ dứt khoát nói rõ.
Lâm Bắc Thần: “???”
Trong đầu hắn cũng hiện ra dấu hỏi chấm.
“Trốn? Tại sao phải trốn?”
Lâm đại thiếu nhìn đám người Liễu Phi Nhứ, nói: “Chúng ta trở về doanh trại Vân Mộng thì an toàn rồi.”
An toàn?
Liễu Phi Nhứ ngẩn ra, lần đầu tiên hắn nghi ngờ liệu có phải mình đã hiểu sai nghĩa của từ an toàn rồi không.
Ngươi một đường chạy thẳng về dây, giống như một trăm con trâu kéo cày hết đường vậy, còn chẳng khác nào cố tình để lại manh mối chỉ đường cho bọn chúng, chỉ sợ không tới nửa giờ nữa đám quân đội quan phương cùng các cao thủ cảnh vụ sở sẽ tìm tới đây.
Chẳng lẽ ngươi cảm thấy dựa vào đám dân tỵ nạn vớ va vớ vẩn trong doanh trại Vân Mộng này có thể chống đỡ được với quan chức ở Triều Huy thành sao?
“Đại thiếu, Long Khiếu Thiên bây giờ đã là sở trưởng của Sở Cảnh Vụ, rất có quyền lực, chỗ dựa sau lưng hắn lại là Trần Đông Dương... là một trong những phó sứ của đế đô, cường giả cấp võ đạo đại tông sư, tính tình thất thường, bây giờ tỉnh chủ không để ý đến chính vụ, trong Triều Huy thành ngoài việc quân sự và chiến tranh do sứ thần triều đình Cao Thắng Hàn đại nhân cùng bộ chỉ huy quân sự quản lý ra, những thứ khác đều do Long Khiếu Thiên cùng Trần Đông Dương nắm giữ, quyền uy chốc lát, không thể không đề phòng.”
Liễu Phi Nhứ nhanh chóng lớn tiếng nhắc nhở.
Lâm Bắc Thần mỉm cười: “Ngươi nghĩ tại sao ta lại để tên ở trên pháp trường?”
Hắn vui vẻ hỏi ngược lại Liễu Phi Nhứ: “Chính là sợ bọn họ không tìm được ta, bắt nhầm người, ha ha ha, ta chẳng đi đâu cả, ở đây chờ bọn chúng, đến lúc đó sẽ cùng bọn chúng tranh luận, để bọn chúng biết thế nào là chân lý.”
Trong tầm bắn của hoả tiễn kiểu 69, đều là chân lý.
“Cái gì?” Mấy người Liễu Phi Nhứ nhất thời ngẩn người, sợ đám Long Khiếu Thiên bắt nhầm người nên mới cố ý nói tên ra? Chẳng lẽ sợ ảnh hưởng đến người vô tội, ngăn Long Khiếu Thiên tìm cớ chèn ép người khác? Cái này... Cũng quá vĩ đại rồi.
Cái gọi là xả thân vì nghĩa cũng chỉ có vậy thôi, so ra, mấy người bọn họ vì cứu Thôi Hạo mà không suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng trách người ta có thể làm nên việc, còn đám người bọn họ lại suýt bị bắt, đây chính là khoảng cách giữa người thành công và kẻ thất bại.
Trong chớp nhoáng, bóng dáng của Lâm Bắc Thần lập tức trở nên cao lớn trong mắt đám người Liễu Phi Nhứ, tuy rằng tên mù...tên công tử bột... Thiếu niên này đầu óc không được tốt lắm, nhưng nhân cách của hắn thật sự rất đáng khâm phục.
“Nếu Lâm đại thiếu không muốn chạy trốn, vậy chúng ta cũng sẽ ở lại đây.”
Đám người Liễu Phi Nhứ, Trịnh Quỷ cùng Nông Tam Kiếm liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý, lập tức đưa ra quyết định, nói: “Bọn ta sẵn sàng ở lại doanh trại và kết thúc trận chiến với Long Khiếu Thiên, cho dù tan xương nát thịt cũng không một câu oán hận.”