"Làm sao có thể như vậy chứ?"
Cao Thắng Hàn thân mặc bạch sam đứng trên Thiên Kiếm Lâu, từ xa nhìn về hướng bên ngoài bức tường thành phía tây.
Trong đôi mắt tĩnh lặng giống như dải ngân hà thường ngày của hắn cũng khó giấu được vẻ bàng hoàng của mình.
Còn Lữ Văn Viễn bên cạnh cũng ngẩn ra.
Trên khuôn mặt của hai người đều tràn đầy vẻ kinh ngạc khó tin.
"Đại nhân......"
Lữ Văn Viễn với giọng nói khô khốc, hỏi: "Đòn đó có uy lực của cảnh giới thiên nhân?"
Cao Thắng Sơn im lặng một lúc, sau đó gật đầu nói: "Một tu vi cảnh giới tiên nhân.”
Mặc dù trong lòng của Lữ Văn Viễn đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy giống như bị một cái búa khổng lồ hung hãn đập vào, nhất thời hãi hùng khiếp vía.
"Đó là từ hướng của Vân Mộng trại phát ra phải không?" Cao Thắng Hàn hỏi.
Lữ Văn Viễn xoa xoa mặt mình, chậm rãi gật đầu.
Hai người nhìn nhau.
Cả hai đều nhìn thấy tin tức tương đồng từ trong ánh mắt của nhau.
Dường như trong đồng tử của đối phương đều hiện ra hình bóng của thiếu niên vô pháp vô thiên kia.
Sức mạnh của cảnh giới thiên nhân.
Điều này quả thực là quá khủng khiếp.
Một người nắm giữ sức mạnh của cảnh giới thiên nhân, bất kể hắn là ai, là nam hay là nữ, là già hay là trẻ, cho dù bất nam bất nữ, đều là sự tồn tại đủ để thay đổi cả một trận chiến tranh, một vùng miền, thậm chí là lập lại trật tự của một đế quốc.
Người như vậy, dưới tình huống không tuyệt đối nắm chắc việc tiêu diệt được hắn thì tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể đắc tội.
Chỉ có thể kết bạn với hắn.
"Người đâu, lập tức đến khu vực thành thứ hai điều tra rõ ràng chân tướng. Ta muốn có thông tin chi tiết nhất."
Cao Thắng Hàn lớn tiếng nói.
Ngay bên cạnh hắn, có thị vệ tiếp nhận mệnh lệnh rời đi.
......
......
"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha......"
Một tràng cười kỳ dị giống như một cơn co giật vang vọng trong pháo đài của Thành Chủ phủ.
Một nam nhân trung niên mập mạp, toàn thân trần trụi, chỉ khoác lên mình một bộ tẩm y, đứng trên đỉnh pháo đài ở nơi cao nhất trong toàn thành, giang hai tay ra, ngẩng mặt lên trời mà cười lớn, cười đến mức nước mắt nước mũi đồng thời chảy xuống, mỡ toàn thân chất thành nếp gấp, rung chuyển lên xuống.
"Thật thú vị, pháo hoa lớn như vậy, thật đẹp."
"Ha ha ha, chuyện này thực sự quá thú vị."
Nam nhân trung niên mập mạp, mái tóc thưa thớt giống như con lợn da trắng, xấu xí không chịu thấu, hắn điên cuồng cười lớn.
Hắn một tay cầm bình rượu luyện kim mạ vàng có hoa văn hình cành hoa, tay kia cầm điếu thuốc, nhìn về phía vụ nổ lớn phát sinh, trong đôi mắt tràn đầy tia máu gần như bị mỡ của mí mắt chặn lại kia lóe lên một tia sáng điên cuồng.
Gió đông như cốt đao thổi qua.
Nhưng hắn vẫn trần truồng như nhộng mà đứng, dường như không sợ lạnh chút nào cả.
Một lúc sau.
"Người đâu, mỹ nhân của ta đâu, Duệ Quang tiểu mỹ nhân của ta đâu, mau tới đây..."
Hắn uống một ngụm rượu thật dài, rượu thuận theo cổ chảy xuống, đông thành băng dính vào người, kêu la om sòm nói.
Phía sau hắn là một tên thái giám khom lưng, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh khó dùng từ ngữ để hình dung, nhỏ giọng nói: "Tỉnh chủ đại nhân, Duệ Quang cô nương đã bị ngài cho hấp rồi. Ngài nói nàng da mịn thịt mềm, cơ thể thơm phất, hấp chín chắc chắn là rất ngon, mệnh lệnh đã được hạ xuống một canh giờ trước...”
"Hỗn xược."
Nam nhân trung niên mập mạp tinh ngạc.
Sau đó vô cùng tức giận.
Hắn điên cuồng hét lên: "Làm sao ta có thể hạ lệnh như vậy, không thể nào, ta yêu nàng ta như vậy, nàng ta là mạng sống của ta, là duy nhất của ta, là tất cả của ta, hu hu hu hu, là ai, là ai đã hạ lệnh giết nàng... hu hu hu, ngươi đi xem thử đã nấu chín chưa? Ta không thể sống thiếu nàng được, nếu như nấu chín rồi, ta muốn ăn hết toàn bộ, như vậy chúng ta có thể hợp làm một... đi mau."
Tên thái giám như trút được gánh nặng, ngay lập tức chạy đi.
Nam nhân trung niên mập mạp nhìn lại điểm phát nổ ở tường thành phía Tây của khu vực thành thứ nhất, mỡ trên mặt rung lên.
Triều Huy thần điện.
Một ngôi thần điện trang nghiêm nồng nặc mùi máu tanh mà bình thường hiếm thấy.
Trên quảng trường của thần điện trung tâm, từng thi thể nam thân mặc y phục tế tư chất thành đống ngổn ngang lộn xộn giống như gạch vỡ.
Máu tươi màu đỏ thẫm đã nhuộm đỏ thần tượng thánh khiết.
Trên bậc thềm của thần điện trung tâm, Hoàng Kim Tả Thủ Trác Định Ba, thân mặc một chiếc áo choàng chưởng giáo màu đỏ tươi, thở hổn hển.
Trên ngực hắn có một lỗ thủng lớn, to bằng cái bát, xuyên thấu từ trước ra sau, giống như có một luồng năng lượng hàn sương khủng khiếp trong nháy mắt đã khiến cho tất cả các cơ quan, tất cả máu thịt, xương cốt và y phục ở vị trí này biến mất ngay tức khắc, chỗ vết thương có một lớp hàn sương màu bạc.
Đây chắc chắn là vết thương chí mạng.
Cho dù là đại tông sư võ đạo, dưới thương thế như vậy cũng chắc chắn không thể may mắn thoát khỏi được.
Lúc này chẳng qua chỉ là do sức sống mạnh mẽ đã chống đỡ cho Trác Định Ba không chết ngay tại chỗ.
Hắn nổ lực ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ đang đứng sừng sững trên bậc thềm, trong mắt không khỏi lộ ra một tia tuyệt vọng.
Thua rồi.
Thua một cách rất thê thảm.
Trác Định Ba không thể nào tưởng tượng nổi, tại sao một vị thần vừa mới tái sinh lại có thể có được sức mạnh khủng khiếp như vậy.
Cho dù nàng có trở về từ trong chiến trường Thần Vực, dung hợp thần hồn với thể xác, nhưng nếu như không có kỳ ngộ đặc biệt, tuyệt đối sẽ không thể hồi phục sức mạnh đến mức độ này chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.