Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 975 - Chương 975: Thành Ý Không Thể Giảm Giá

Chương 975: Thành ý không thể giảm giá

"Chỉ bốn mươi vạn?"

Lâm Bắc Thần vô cùng tức giận.

Hắn cầm lấy chiếc nhẫn giới tử, nói: "Ngươi đang chơi đùa với ăn mày à? Hả? Ngươi đây là đang sỉ nhục ta."

Tiền Trí sững sờ.

Cái này cũng coi như sỉ nhục người khác à?

Vậy thì ta nguyện ngày ngày đều bị người ta sỉ nhục.

"Lâm công tử bớt giận, đây chỉ là một phần trả trước, đúng đúng đúng, là khoản trả trước, ha ha, số dư còn lại sẽ nhanh chóng được đem tới."

Tiền Trí cười còn khó coi hơn cả khóc.

Bốn mươi vạn tiền vàng trong chiếc nhẫn giới tử này chính là gia sản mà bản thân hắn tích góp bao nhiêu năm nay.

Trơ mắt nhìn nó bị móc rỗng.

Hắn gần như muốn phun ra một ngụm máu già.

"Ồ?"

Lâm Bắc Thần lúc này mới chuyển giận thành cười, nói: "Được, bốn trăm vạn tiền vàng còn lại khi nào thì có thể đem đến?"

Cái quái gì vậy?

Bốn trăm vạn?

Tiền Trí gần như choáng váng đầu óc.

"Cái này......"

Hắn quay đầu lại nhìn Khấu Trung Chính, trong ánh mắt mang theo vẻ dò hỏi.

Khấu Trung Chính vuốt bộ râu bạc của mình, quay mặt sang một bên, như thể không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Tiền Trí.

Tiền Trí lo lắng rồi.

Lão già này, cái điệu bộ này không những là muốn ta vác nồi, mà còn muốn ta đổ máu.

Trái tim cũng quá tàn nhẫn rồi đấy.

Trước tiên không nói đến việc mình có nên chi ra khoản tiền này hay không, cho dù có vắt cạn máu thịt trên cơ thể mình cũng không thể nào có bốn trăm triệu.

Các tướng lĩnh khác của Nguy Sơn Chiến Bộ lúc này không chỉ có cảm giác lạnh lẽo bị lột sạch y phục chỉ còn lại cái quần đùi, mà ngay cả trái tim cũng trở nên lạnh lẽo không thể nào át chế được, nhất là sau khi nghe thấy con số bốn trăm vạn kia, bọn họ chỉ cảm thấy một cơn đau nhức lạnh thấu xương, trực tiếp bùng phát ra, từ xương cụt dọc theo sống lưng rồi điên cuồng lan tràn, cuối cùng xông thẳng vào trong não, gần như sắp nổ bay đầu lâu của bọn họ.

Bốn trăm bốn mươi vạn tiền vàng?

Đây là một khoản tiền khổng lồ khiến người ta vừa nghĩ đến thôi là cũng thấy chóng mặt.

Lâm Bắc Thần này cũng quá công phu sư tử ngoạm rồi.

Nhưng suy nghĩ lại, cũng không khỏi có chút bi ai.

Cảm thấy bi ai thay cho Khấu đại nhân.

Đường đường là người đứng đầu một bộ của Nguy Sơn Chiến Bộ, giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, bị người ta tống tiền, nhưng lại không dám phản kháng.

Khoản tiền này, có thể từ chối được sao?

Trừ khi Khấu Trung Chính muốn chết.

Quả nhiên, ngay lúc đó, ánh mắt của Lâm Bắc Thần rơi vào người bộ trưởng của Nguy Sơn Chiến Bộ.

"Đừng chơi trò này với ta."

Lâm Bắc Thần tức giận nói: "Hôm nay ta muốn nhìn thấy sự chân thành 100% của ngươi. Nếu không nhìn thấy, các ngươi đừng hòng sống sót mà rời đi. Ta không quan tâm các ngươi là ai, ta chỉ là một tên não tàn dung mạo anh tuấn được thánh chỉ của Nhân Hoàng bệ hạ chứng nhận. Còn ép ta nữa, thêm một phát ‘trong ngực ôm thần đại phá diệt kiếm ấn’ tiễn các ngươi lên trời vai sánh vai với mặt trời.

Da mặt của Khấu Trung Chính điên cuồng co giật. Ông ta biết rằng mình không thể trốn thoát được. Cũng không thể để Tiền Trí chịu toàn bộ trách nhiệm.

Từ trước đến nay, Tiền Trí dù sao cũng là quân sư quạt mo của mình, cũng xem như là một vị trí trung thành tuyệt đối mà làm việc, lúc này nếu như nghiền ép quá tàn nhẫn, tới lúc đó các tướng lĩnh khác nhìn thấy thì khó tránh nguội lòng.

"Lâm hiền điệt..."

Khấu Trung Chính cố gắng hết sức để nặn ra một nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt cứng đờ của mình, nói: "Ngươi xem, thành ý này có thể giảm giá được không?"

"Ta phi."

Lâm Bắc Thần trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt xuống đất nói: "Chân thành mà giảm giá thì còn là chân thành sao hả?"

Khấu Trung Chính choáng váng.

Nói như vậy cũng không sai, nhưng mà cái miệng này của ngươi cũng quá tàn nhẫn rồi đấy.

"Lâm hiền điệt, thật ra khi ngươi còn bé, ta đã từng bế ngươi, ha ha, chúng ta..."

Khấu Trung Chính quyết định kéo mặt mũi xuống, chơi bài tình cảm.

"Phi, ai là Lâm Hiền Điệt của ngươi?"

Lâm Bắc Thần trực tiếp làm một động tác giả hai tay vác ống phóng rốc-két, với vẻ mặt kích động điên cuồng gào thét "Bốn trăm năm mươi vạn."

"Ngươi......"

Khấu Trung Chính vô cùng lo lắng nói: "Nhiều quá rồi, lão phu..."

"Bốn trăm sáu mươi vạn."

Lâm Bắc Thần gằn từng câu từng chữ nói: "Đồ chó, đừng mặc cả với ta."

"Được được được, bốn trăm bốn mươi vạn, bốn trăm bốn mươi vạn được rồi chứ?” Khấu Trung Chính nuốt một ngụm máu già trong cổ họng, quyết định nhận thua rồi.

Tuy nhiên, Lâm Bắc Thần lại nghiến răng nghiến lợi với vẻ mặt tràn đầy kích động và uất ức nói: "Năm trăm vạn."

Khấu Trung Chính nghẹn họng nhìn trân trối.

Ta đã đồng ý rồi, tại sao ngươi vẫn còn tăng giá?

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và méo mó kia của Lâm Bắc Thần, Khấu Trung Chính cũng sợ hãi.

Tên oắt con này chính là một tên não tàn thật sự.

Nghe nói một khi chịu kích thích, não tật phát tác, chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Nếu như là một người bình thường, ông ta còn dám đánh cược một trận.

Nhưng với một kẻ điên có bệnh não như vậy, Khấu Trung Chính thực sự không dám đánh cược.

Cái gọi là kẻ dã man sợ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ ngu ngốc, ngu ngốc sợ kẻ không sợ chết.

Trong mắt Khấu Trung Chính, Lâm Bắc Thần này vừa dã man, ngang ngược, lỗ mãng, ngu ngốc vừa không sợ chết.

Bỏ đi, nhận thua.

"Được, năm trăm vạn."

Khấu Trung Chính kìm nén một ngụm máu nghịch không cho nó phun ra ngoài, nói: "Ai bảo lão phu và Lâm hiền điệt ngươi chính là mấy đời thân nhau, Lâm hiền điệt ngươi đã thích tiền, vậy thì năm trăm vạn tiền vàng này, lão phu sẽ tặng ngươi, ha ha ha, dù sao thì lão phu cũng là một người rộng lượng."

"A ha."

Lâm Bắc Thần thu lại động tác giả vác ống phóng rốc-két trên vai, cười híp mắt nói: "Không hổ là Khấu thế thúc thân yêu của ta, ha ha, thật là hào phóng, tiểu điệt bên này có quà rồi.”

Khấu Trung Chính: !!!

Tiểu tạp chủng, trước đây mở miệng ra là mắng ta đồ chó, bây giờ cho tiền lại biến thành thế thúc thân yêu rồi hả?

"Ha ha, Lâm hiền điệt, ngươi chờ một chút, lão phu sai ngươi đi đem thành ý đến.”

Ông ta quay ngươi lại vẫy tay với thị vệ tâm phúc của mình, gọi hắn qua, cúi đầu nói nhỏ vào tai hắn vài câu gì đó.

Thị vệ quay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment