Một lúc sau.
Trong tầm nhìn của những người lính trên bức tường thành, đội quân Hải tộc rút lui như thủy triều xuống, biến mất không thấy tâm hơi.
“Chúng ta thắng rồi sao?” Âm thanh của Tiêu Dã có chút run run.
Các binh lính xung quanh lâm vào trạng thái mừng như điên, tiếng hò reo vang khắp thiên địa, lúc đó mắt thấy tường thành muốn thất thủ, một tai hoạ lớn sắp ập đến, không ngờ thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ấy lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Là cường giả cảnh giới thiên nhân trấn giữ trong thành ra tay sao? Hay là...
Tiêu Dã lập tức không dám lơ là, đưa người ra khỏi thành, thu thập tin tức, bao vây, trấn áp lực lượng hải quân còn sót lại dưới tường thành.
...
Bên ngoài doanh trại Vân Mộng, Lâm Bắc Thần phủi bớt bụi trên người. “Phi.”
Hắn phun đất đá trong miệng ra, sau đó cố ý nhìn về phía tường thành đầu tiên, hùng hùng hổ hổ nói: “Thật là một sinh vật thiểu năng không có nhãn lực, lúc này còn dám quấy rầy lão tử luyện binh, đừng có mà éo người đàng hoàng như ta nổi điên, vậy thì ăn của lão tử một phát trong ngực ôm thần giết đại phá diệt kiếm ấn đi... Ha ha, giờ thoải mái rồi.”
Đám người Khấu Trung Chính nghe thấy vậy, trong lòng bỗng nhiên có chút thấp thỏm.
Vừa rồi đó là...kiếm kỹ?
Trong ngực ôm thần giết đại phá diệt kiếm ấn?
Tên thì dài và khó nhớ nhưng vừa nghe thì lại vừa ngầu vừa điên, không phải là một món hàng bình thường, mà tuyệt đối là cấm chiêu, chẳng trách có uy lực như vậy, một cái đại phá diệt kiếm ấn này có thể so với uy lực của một cường giả cảnh giới thiên nhân.
Lúc này còn có thể thấy nơi vụ nổ xa xa không ngừng có mây đen bay lên và bụi mù chưa tan tràn ngập nửa bầu trời, một kích như vậy, một kích như vậy nếu rơi vào người bọn họ...
Nghĩ tới đây, đám người Khấu Trung Chính đồng loạt rùng mình một cái. Quá đáng sợ.
Cái tên điên này lại nắm giữ kỹ thuật uy lực hủy diệt thế giới như vậy sao? Mà cái giá phải trả chỉ là bị phản chấn vào mặt đất.
Đám người Khấu Trung Chính nhìn vào mắt Lâm Bắc Thần, nhất thời lộ ra vẻ kinh hoàng và sợ hãi không thể che giấu.
Lúc này, Lâm Bắc Thần nhìn hắn cười, nói: “Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, Khấu bộ chủ bỏ qua cho, chúng ta tiếp tục, tiếp tục...ha ha ha, đúng rồi, Khấu bộ chủ vừa nói cái gì ấy nhỉ?”
Mười ngón tay của hắn tách ra, vuốt tóc mai ra sau đầu, vuốt mái tóc đen dày thành một búi, nở một nụ cười ma mị tiêu chuẩn của một kẻ xấu xa.
Trong lòng Khấu Trung Chính run lên, không nói nên lời.
Lâm Bắc Thần cười nói: “Khà khà, ta nhớ ra rồi, Khấu bộ chủ nói ngươi đã cho ta một cơ hội, nhưng ta lại không trân trọng, vì vậy tiếp theo, ngươi sẽ phải... Mới nãy còn chưa nói xong, Khấu bộ chủ, ngươi định làm gì vậy?” Vừa nói hắn vừa bày ra dáng vẻ vác hoả tiễn trên vai.
Khấu Trung Chính sụp đổ.
“Chờ chút.”
Bộ chủ Nguy Sơn Chiến Bộ, một nhân vật quyền lực ở Triều Huy thành, vội vàng nói: “Hiền chất chờ một chút, ngươi nhớ nhầm rồi, ta mới vừa nói là ta đã cho ngươi một cơ hội, mà ngươi vừa vặn nắm chặt, ha ha, không hổ là con trai của Chiến Thiên Hầu, thiếu niên thành công, anh vũ vô song, tiền đồ vô hạn, ha ha ha, ta rất hài lòng... Đúng thế, ta chính là nói như vậy đấy, ha ha ha, ta làm sao có thể làm khó Lâm hiền điệt được chứ, ha ha, đúng thế, chính là như vậy, vừa rồi ta nói đùa mà thôi.”
“Ồ?” Lâm Bắc Thần lộ chút nghi hoặc, nói: “Ta nhớ nhầm?”
“Ha ha, đúng đúng, ngươi nhất định là nhớ nhầm.”
Khấu Trung Chính tươi cười, nhưng trong lòng chảy nước mắt, đúng là một sự sỉ nhục, nhưng còn cách nào khác chứ.
Lâm Bắc Thần nói: “Vậy vừa rồi điều kiện mà ta nói?”
Khấu Trung Chính lập tức nói: “Đồng ý, tất cả đều đồng ý, trên đường tới đây ta cũng đã nghĩ tới rồi, làm sao có thể không đồng ý, ha ha, Tiền Trí, Tiền tham mưu, cái tên chó má này, nhanh cầm lấy tiền vàng đã chuẩn bị lấy ra, chúng ta đến đây để chuộc người, mau tỏ chút lòng thành đi, chậm một chút là ta là ta chặt chân chó của ngươi, chém đầu chó con trai ngươi...”
Tiền Trí: “???”
Tiền Tam Tỉnh: “???”
Trên trán của các tướng lĩnh của Nguy Sơn Chiến Bộ lúc này đều có một hàng hắc tuyến rủ xuống.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một vị bộ trưởng đại nhân vui vẻ hoà nhã như vậy.
Nụ cười ấy quả thực giống như một cái bánh bao lớn vừa lấy ra khỏi lồng hấp cười đến mức tạo ra tầng tầng lớp lớp nếp nhăn rực rỡ.
Còn Tiền Trí thì choáng váng ngay tại chỗ.
Bộ trưởng đại nhân, khi chúng ta đến không phải nói như vậy.
Bây giờ ta phải đi đâu để tìm cái gọi là tiền bồi thường đây?
Còn Tiền Tam Tỉnh cũng giống như một chiếc túi ong vò vẽ.
Tại sao một phút sau đã muốn chém đầu ta rồi?
Chuyện này có liên quan gì đến ta chứ?
Nhưng còn không đợi hắn phản ứng lại, Công Tôn Bạch đã dẫn theo một số binh lính như hổ như sói, túm hắn lại và trói gô.
"A, các ngươi muốn làm gì..."
Tiền Tam Tỉnh giật mình, vùng vẫy hét lên.
Đùng!
Công Tôn Bạch trực tiếp cho một cước đá vào đầu gối của Tiền Tam Tỉnh.
Người sau ngã phịch xuống đất, ngã chụp ếch một cái giống như chó ăn phân đầy miệng.
Hắn còn muốn vùng vẫy nói cái gì đó, hai thanh trường kiếm đã kề vào cổ hắn.
Nhất thời, Tiền Tam Tỉnh thậm chí đến đánh rắm còn không dám, thành thật cúi đầu xuống.
Tiền Trí vừa nhìn thấy thì nhất thời lo lắng.
"Thành ý, thành ý là đây."
Hắn vội vàng lao tới, lấy ra một chiếc nhẫn giới tử thuỷ văn luyện kim hình song xà ngậm đuôi, nói: "Trong này chính là thành ý mà Khấu đại nhân đã chuẩn bị cho ngài, tổng cộng là bốn mươi vạn tiền vàng, xin Lâm công tử vui vẻ nhận cho..."