Tất cả những điều này đều cho thấy rõ, uy lực của nước suối Trường Xuân là mạnh mẽ nhất, là tốt nhất, là đỉnh nhất.
Lần này, cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh thực sự là có lòng rồi.
Trong cái bình màu xanh nhạt đó chứa đầy một trăm mét khối Nước suối Trường Xuân.
Dựa trên uy lực đem một hạt thông đã được sấy khô nấu chín, dựa theo tỉ lệ 100:1, qua một đêm đã có thể thúc chín, lập tức trở thành một cây đại thụ cao chọc trời...
Ồ, cái bình Nước suối Trường Xuân nhỏ xíu này có thể dùng được ít nhất một năm.
Đêm qua, sau khi khiến cả doanh trại gà bay chó chạy, Lâm Bắc Thần đương nhiên là không ngần ngại biên soạn ra cái gọi là lời nói dối của thánh nhân, bộc lộ hoàn toàn bản tính gậy thần của mình, bịa ra những điều nhảm nhí như 'điềm lành', 'thánh nhân' rồi không chút do dự mà lan truyền ra ngoài.
Hiệu quả không tồi.
Đặc biệt, dưới sự tuyên truyền của các fan não tàn đứng đầu là Đường Thiên, mọi người đều đã nhanh chóng tiếp nhận quan điểm này.
Nhóm rau hẹ này rất tự giác.
Lâm Bắc Thần có chút hài lòng.
Hắn đứng ở nơi chỉ huy tạm thời của công trường trung tâm, đang giảng dạy cho một nhóm 'công nhân kỹ thuật'.
Trong đó bao gồm cả Dương Đại Sơn, người đang vội vội vàng vàng chạy tới.
Lúc này, trong mắt của các dân tị nạn Ngân Diễm thành này, hình tượng của Lâm Bắc Thần bây giờ có thể nói là anh minh thần võ, không khác gì vị chúa cứu thế.
"Mọi người chú ý, e hèm, bây giờ bổn công tử xin giới thiệu, đây là một loại đất sét thần kỳ mà bản thân ta vô tình phát minh ra, ta đã đặt tên cho nó là Bùn của thần, chỉ cần khuấy với nước thì sẽ trở nên mềm như bùn, có thể tạo thành bất kỳ hình dáng nào, hơn nữa sau khi khô và ngưng tụ lại thì sẽ trở nên cứng như sắt..."
Lâm Bắc Thần lấy ra một thùng xi măng khô nhanh nhãn hiệu Kỳ Liên Sơn được mua từ Taobao rồi tự mình làm mẫu.
Một lúc sau.
Các công nhân kỹ thuật xây dựng trong doanh trại đều vô cùng bàng hoàng.
Dương Đại Sơn dùng búa sắt đập mạnh vào vật thể màu xám do Bùn của thần ngưng tụ mà thành, kết quả bị chấn động đến mức cánh tay của hắn cũng phát tê.
Trên thế giới còn có thứ như vậy sao?
Là 'nhân sĩ chuyên nghiệp' của ngành xây dựng, bọn họ ngay lập tức ý thức được loại Bùn của Thần dùng để kiến tạo phòng ốc này sẽ mang lại sự thay đổi mang tính lật đổ như thế nào đối với công trình dân dụng được thiết kế này— không chỉ là tốc độ, mà phương thức xây dựng phòng ốc cũng sẽ thay đổi.
Đầu óc của Dương Đại Sơn rất linh hoạt.
Bây giờ hắn đột nhiên hiểu ra ngay lập tức, tại sao trước đó Lâm đại thiếu lại thiết kế một toà nhà kỳ lạ và kết cấu trông có vẻ hoàn toàn không hợp lý như thế.
Bản thiết kế kiểu đó hoàn toàn chính là để chuẩn bị cho Bùn của Thần.
Tất cả mọi thứ đều được giải thích thông suốt.
"Mọi người đều nhìn thấy rồi đấy, ha ha, hiệu quả của loại Bùn của Thần này rất thần kỳ, ha ha, mọi người không cần phải nhìn ta bằng ánh mắt kinh ngạc như vậy, ta biết ta là một thiên tài, ha ha, còn là một người khiêm tốn..."
"Liêu sư phụ, những chuyện tiếp theo đây đều giao cho ông cả đấy. Ông cũng đã xem qua bản vẽ thiết kế rồi. Dùng đá, gạch, sắt và cành cây phối hợp với Bùn của Thần thì hiệu quả càng tuyệt vời, trên bản thiết kế đều đã nói rõ...”
"Mọi người làm việc chăm chỉ hơn, bây giờ chúng ta phải bắt kịp kỳ hạn công trình."
"Ta đã hạ lệnh cho quân đào khoáng dốc toàn lực phối hợp với bộ phận xây dựng của các ngươi!"
"Chúng ta tranh thủ trong mười ngày hoàn thành việc xây dựng toàn bộ túc xá, để mọi người đều có thể sống trong đó tránh rét."
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt nghiêm túc dặn dò.
Liêu Vĩnh Trung thân là bộ trưởng của bộ phận xây dựng tạm thời, với vẻ mặt kích động và cuồng nhiệt nói: "Lâm đại thiếu, ngài yên tâm đi, cho dù chúng ta không ăn không uống không ngủ, trong vòng mười ngày cũng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Lâm Bắc Thần rất hài lòng gật đầu: "Ta tin tưởng ông."
Nói xong, hắn vỗ vỗ vai Liêu Vĩnh Trung nói: "Không cần quá lao lực, chú ý giữ gìn sức khoẻ."
Lại mỉm cười với Dương Đại Sơn, nói: "Tám huynh đệ các ngươi, mấy ngày nay đều làm việc rất tốt. Sau này đã là người của Vân Mộng trại chúng ta rồi, có vấn đề gì khó khăn có thể nói với ta bất cứ lúc nào."
"Đa tạ đại thiếu, đa tạ đại thiếu..."
Dương Đại Sơn được sủng ái mà lo sợ.
Không ngờ rằng, Lâm đại thiếu cao lớn như thần minh vẫn còn có thể nhớ tới tám huynh đệ lưu dân như mình.
Đợi đến khi Lâm Bắc Thần rời đi, Liêu Vĩnh Trung, Dương Đại Sơn và những người khác đều không kìm nén được mà nhảy cẫng lên hoan hô.
Đối với những người dựa vào việc xây dựng phòng ốc để mưu sinh như bọn họ mà nói, có thể nhìn thấy được một loại vật liệu xây dựng mang tính chất bùng nổ ra đời, chắc chắn là một chuyện đại hỷ có phúc ba đời, nói không chừng, tên tuổi của bọn họ cũng sẽ theo với loại vật liệu này mà được phổ biến rộng khắp đại lục, trực tiếp vang vọng khắp tứ phương.
"Thật là quá thần kỳ.”
"Quá kỳ diệu mà, loại bột này rõ ràng giống như bùn, nhưng sau khi khô, lại có thể trở nên cứng rắn như sắt đá."
"Ngôi nhà dùng nó để xây dựng nên, nhất định là rất kiên cố."
"Gọi cái gì mà Bùn của Thần, ta thấy loại vật liệu này, trông đen sì, chi bằng chúng ta dứt khoát gọi nó là Bắc Thần Hắc Liệu đi.”
"Đúng đúng đúng, là thần vật do Lâm đại thiếu phát minh ra. Giống như Bắc Thần Dược Hoàn, gọi nó là Bắc Thần Hắc Liệu không phải càng quá thích hợp sao?"
"Nhưng không phải Lâm đại thiếu đã đặt tên rồi sao, nếu như chúng ta lại đổi tên như vậy, có phải là không hay lắm...... đại thiếu sẽ không tức giận chứ?"
"Làm sao có thể chứ? Tính khí của đại thiếu tốt như vậy... Hơn nữa, đại thiếu là vì khiêm tốn, có đức độ, không muốn mua danh chuộc tiếng, cho nên mới gọi là Bùn của thần, nhưng mà trong lòng chúng ta đều rõ, loại bùn đất do đại thiếu phát minh ra này có giá trị và ý nghĩa như thế nào, chúng ta tuyệt đối không cho phép thành tích của đại thiếu bị vùi dập, cứ quyết định như vậy đi, sau này gọi là Bắc Thần Hắc Liệu, nếu như đại thiếu trách tội cứ để ta gánh.”
Liêu Vĩnh Trung lớn tiếng nói.